“Lòng căm thù của quần chúng sẽ bùng phát. Nó chất cao bao
nhiêu – thời gian tồn tại của thể chế này, ngắn đi bấy nhiêu. Và, khi nó đổ,
lãnh đạo CS, cùng thân thuộc của chúng: Đừng có mong, sẽ tìm được ống cống nào,
để chui xuống đó và sẽ sống sót, để bò được lên”.
___
Nguyễn Tiến Dân
18-7-2017
1- Sau nhiều lần trì hoãn, cuối cùng, Chính quyền Hà Nội cũng
đã phải tổ chức họp và công bố bản: “Dự thảo kết luận về thanh tra đất đai tại
xã Đồng Tâm”. Một bản dự thảo, có thể nói, đầy rẫy sự giả dối và cố nhìn thực tế,
qua lăng kính của những kẻ vô pháp – vô luân, chuyên ỷ thế – hiếp người. Biết
chắc, làm như thế, là đi ngược với lòng dân – cộng thêm, tính hèn nhát cố hữu:
Hứa Đức Chung, không dám về lại thôn Hoành. Để, công bố bản dự thảo này, như đã
hứa. Ông bố trí cuộc họp, tại một địa điểm, cách thôn Hoành có nhõn hai chục
cây lô mếch.
Trên cái đoạn đường “ngắn ngủi” đó, an ninh CS được giăng đầy.
Mục đích, chống sự tiếp cận của người dân. Còn tại hội nghị, đám cò mồi ken vai
nhau, ngồi kín chỗ. “Cả vú lấp miệng em”, là một thủ đoạn đã cũ mèm. Nhưng, nó
vẫn được coi là “kim chỉ nam”, để dùng xuyên suốt cuộc họp. Hệ quả tất yếu, cả
bà con lẫn giới Luật sư, đều không có nhiều cơ hội, để cất lên tiếng nói của
mình.
Vẫn biết, Hứa Đức Chung, bệnh tật đầy người. Đã thế, lại đắc
tội với cả người dân, lẫn Đảng CS. Kẹt ở thế “sống giữa 2 làn đạn”, cho nên,
ông ta hằn học và cáu bẳn. Ông cay cú, muốn ăn thua đủ với những người dân
lương thiện và muốn xóa đi nỗi nhục: “Trước khí thế trời long – đất lở của quần
chúng, phải bẽ mặt lăn tay điểm chỉ”, hôm nào. Ông cũng không quên mối thâm thù
với cánh Luật sư – những người, vì lương tâm và vì lẽ phải, đã đứng ra bênh vực
dân lành. Ông không tiếc lời mạt sát họ và lấy cái mũ “lí sự cùn” – sản phẩm đặc
trưng của tất cả những lãnh đạo CS ra, rồi chụp lên đầu họ.
Mất đi chính nghĩa, lại quên câu “thêm bạn – bớt thù”. Chẳng
biết, ông sẽ lấy gì, để giành chiến thắng?
2- Vở hài kịch của Hứa Đức Chung, rồi cũng phải đến lúc hạ
màn. Ngay lập tức, cụ Kình và gia đình, mời đại tá Nguyễn Đăng Quang về thăm
thôn Hoành. Tháp tùng đại tá, có nhà văn Nguyễn Nguyên Bình – nhà báo Nguyễn
Đình Ấm – doanh nhân CCB Phan Trọng Khang và trước giờ xuất phát, mình ngẫu
nhiên được chọn, để trở thành cascadeur cho chú Tễu (Tiến sĩ Hán Nôm, Nguyễn
Xuân Diện).
3- Chạm chân về đến Đồng Tâm, gặp bất cứ một ai, họ cũng nhìn
đoàn mình bằng ánh mắt dò xét và e dè. Không e dè, sao được, bởi trong và sau
cuộc khủng hoảng, họ đã chứng kiến sự lừa lọc của ối hạng người. Từ lãnh đạo Đảng
và Chính quyền – phóng viên “lề phải”– nhân viên công lực, cho đến loại “chim lợn”
thấp hèn. Do đó, họ mất dần niềm tin ở đồng loại.
Sự e dè tất yếu ấy, rồi cũng nhanh chóng trôi qua. Bà con kéo
đến, ngày một đông. Họ nắm tay và dần coi chúng tôi, như những người thân thiết
nhất. Quanh giường bệnh của cụ Kình, câu chuyện mỗi lúc một thêm sôi nổi – đậm
đà. Bà con trút bầu tâm sự và cung cấp cho đoàn những thông tin đắt giá nhất về
cuộc khủng hoảng vừa qua. Trong đó, đầy những thông tin, lần đầu tiên được cung
cấp cho người ngoài làng. Nhân chứng – vật chứng, quá đầy đủ. Nếu được công bố,
chắc chắn, nó sẽ tạo ra một cơn địa chấn với dư luận trong và ngoài nước. So với
nó, chuyện rào làng kháng chiến và “bắt tù binh” ở cái hiệp một, là muỗi. Tuy vậy,
bà con rất cao thượng và họ vẫn muốn giữ thể diện cho nhà cầm quyền. Họ mong,
những kẻ kia, sẽ nghĩ lại về những kết luận sai trái của mình. Họ muốn, “dĩ hòa
– vi quý”. Nhưng phải đảm bảo, có lí – có tình.
Suốt cuộc chuyện trò, từ già đến trẻ, ai cũng toát lên vẻ điềm
đạm – ung dung và tự tin. Họ tin ở Chính nghĩa và tin vào sự toàn thắng của
mình. Trong cái chuyện này, họ hơn Hứa Đức Chung, một cái đầu.
4- Trong và kể cả sau khủng hoảng, nhiều độc giả, đã tìm gặp
và hối thúc mình viết về Đồng Tâm. Nói thật, mình cũng rất muốn làm như thế. Ngặt
nỗi, “nhân hứng cũng vừa toan cất bút/ Nghĩ ra lại thẹn với”… các bài viết nảy
lửa của những bậc đàn anh đi trước, nên thôi.
Nhưng lần này, đã về được đến Đồng Tâm, mình không thể phụ
lòng bà con và không thể không cầm bút. Vẫn như mọi khi, mình luôn nhất quán: 无舍本而治末.
Vô xả bản nhi trị mạt. Mình sẽ: “Không bỏ gốc, để trị ngọn”. Trong bài đầu tiên
viết về cái đề tài này, mình muốn vén tấm màn bí ẩn, để độc giả thấy: Viettel
và ngay cả Chính quyền Hà Nội, cũng chỉ là những con rối trong tay của kẻ khác.
Những kẻ, xui nguyên – dục bị. Chúng chỉ muốn khuấy đục tất cả lên, để ở giữa
hưởng lợi. Do đó, mình muốn độc giả tiếp cận Đồng Tâm, theo một hướng, hoàn
toàn khác.
a- Từ xưa đến nay, giới cầm quyền phương Bắc, chưa bao giờ
nguôi ngoai cái ý nghĩ thôn tính Việt nam. Muốn thế, chúng nghĩ ra trăm mưu hèn
– ngàn kế bẩn, để làm suy yếu Việt nam. Một trong những mưu kế ấy, là triệt
long mạch – ngăn nước Nam phát Đế.
Để thực thi kế sách này, nhiều thày Địa lý người Tàu giỏi nhất,
đã được tung ra. Từ làng quê, cho tới thành thị, đâu đâu cũng ghi nhận sự hiện
diện của chúng. Chúng săm xoi mỗi gò đất – từng dãy núi, để tìm ra những huyệt
và long mạch quí. Nhất là, ở những nơi có thể phát đại nghiệp Đế vương. Nếu thuận
lợi, chúng tìm cách táng mả bố nhà chúng vào. Không thuận lợi, chúng sẽ yểm bùa
– triệt long mạch đó. Nước Nam, khi không có Đế – không có người tài ba dẫn dắt,
sao có thể vươn lên hùng cường. Từ đó, không thể cạnh tranh được với chúng và
mãi mãi, chỉ ở vai vế của lũ chư hầu. Xưa, là thế và nay, cũng vẫn là như thế.
b- Truyền thuyết kể rằng: Ngay từ khi còn bé, Đinh Bộ Lĩnh đã
nổi tiếng khắp vùng Hoa Lư, về tài bơi lặn. Ngài có thể ở dưới nước, hàng giờ.
Một hôm, có thày địa lý người Tàu đi ngang qua vùng ấy. Đột nhiên, y nhìn thấy
dưới vực nước đang cuồn cuộn xoáy, có một ánh hào quang đỏ chiếu thẳng lên Trời.
Biết gặp huyệt quí, y thuê người lặn xuống khảo sát. Không ai có thể lặn được
xuống đến đáy vực, trừ Đinh Bộ Lĩnh. Tại đó, Ngài nhìn thấy một con ngựa đá
đang trừng mắt – há miệng nhìn mình. Hoảng sợ, Ngài trồi lên và nói cho thày
Tàu biết. Tay này, liền sai Bộ Lĩnh đem một nắm cỏ xuống và đặt vào mồm ngựa
đá. Lạ thay, ngựa há miệng ra, nuốt chửng.
Nghe Bộ Lĩnh kể lại chuyện, thày địa lý không giấu được nỗi
vui mừng. Y buột miệng, thốt lên: “Đúng long mạch rồi! Ai táng cốt ông cha vào
đấy, sẽ được phát Đế vương”. Đứng ngay cạnh, nhưng Bộ Lĩnh, vờ như không nghe
tiếng. Ngài nhận gói xương bọc trong cỏ, từ tay thày Tàu, cùng lời dặn, phải
mang xuống cho ngựa đá ăn. Lặn xuống đến đáy vực, Ngài táng ngay cái gói xương
chết tiệt đó, vào một kẽ đá bất kì và khi nổi lên, không nói sự thật đó, cho
thày Tàu biết. Xong việc, tay kia rối rít cảm tạ Ngài. Rồi, yên tâm về nước. Chờ
đến Tết… Công gô, không thấy có tiến triển gì, y đã lờ mờ đoán ra chuyện. Quay
lại nước Nam, thấy Đinh Tiên Hoàng đã dựng xong cơ nghiệp.
Biết họ Đinh được đất ấy rồi, bèn lập mưu, để phản lại. Y vào
cung, xin được yết kiến Đinh Tiên hoàng và rót mật vào tai chàng: “Bệ hạ, ngài
đã được ngôi đại Địa. Phúc lớn ấy, là do Trời ban. Tuy nhiên, trần sao – âm vậy.
Anh hùng, dẫu có ngựa quý, nhưng thiếu đi thanh gương báu, sao có thể làm nên
được trò trống gì. Thần xin dâng Bệ hạ, một thanh bảo kiếm. Treo được vào cổ ngựa,
sẽ thành cặp đôi hoàn hảo. Anh hùng, dựa vào đó, để tung hoành khắp thiên hạ –
dựa vào đó, để kiến công lập nghiệp. Vinh hiển, đời đời”.
Tin là thật, Đinh Tiên Hoàng đích thân lặn xuống nước, để làm
cái việc ấy. Ai ngờ, dòng nước chảy xiết đã biến thanh gươm thành một lưỡi cưa.
Chẳng bao lâu, ngựa đá đứt cổ. Đầu ngựa, lìa – nhà Đinh, sập.
Thế mới biết: “Hữu tình, tính những mưu cao/ Vô tình, thì bảo
thế nào cũng vâng”.
Người xưa vô tình, nên mất nghiệp. Người nay cũng vô tình,
nên nghiệp sắp mất đến đít rồi, mà cũng không hay biết gì. Khá thương thay, cho
cái lũ lãnh đạo Cộng sản: rặt một phường vô lại – tham ăn và có cái đầu đất.
c- Cơ duyên đến, cho nên, mình được đặt chân về đến cánh đồng
Sênh. Đứng ở đó, để nghe kể về những truyền thuyết của Rồng và khảo sát vùng đất
thiêng này. Đột nhiên, rùng mình và nghĩ thầm: “Chẳng có lẽ, Long mạch nơi đây,
gắn chặt với nguyên khí của nhà Sản và nhà Sản, đã đến hồi tận?”.
Bà con hướng dẫn Đại tá Nguyễn Đăng Quang – nhà văn Nguyễn
Nguyên Bình và nhà giáo Nguyễn Tiến Dân, khảo sát cánh đồng Sênh. Nơi đang đứng,
là tỉnh lộ 429. Ngọn núi phía sau, bà con gọi là núi đầu Rồng (Ảnh: Nguyễn Đình
Ấm)
– Trước hết, xin độc giả hãy nhìn không ảnh của khu vực sân
bay Miếu môn và những vùng phụ cận:
Trước mắt chúng ta, hiện ra một dãy núi đá vôi. Khởi đầu của
nó, kì lạ thay, lại ở chính cánh đồng Sênh và sau đó, mạch núi uốn lượn cho đến
tận chùa Hương. Dãy đá vôi ấy, có dáng của một con Rồng, khi ẩn – khi hiện trên
mặt đất. Đầu của nó nhô lên, ở giáp khu vực cánh đồng Sênh và kẹp giữa 2 đường
giao thông huyết mạch: một bên, là đường Hồ Chí Minh – bên kia, là tỉnh lộ 429.
Bụng và đuôi của nó, cuộn khúc ở chùa Hương. Dáng nằm của nó, cho thấy sự yên
bình. Thế của nó: “Rồng thiêng tầm ngọc”. Mà viên ngọc ấy, còn đang ẩn đâu đó
dưới cánh đồng Sênh. Vì không có thế “quần Long tranh thực”. Cho nên, trước sau
gì, thì quan với dân ở đó, cũng không thể đánh nhau được. Nếu hiệp trước, kết
thúc trong hòa bình – thì hiệp sau, ắt sẽ kết thúc, mà không thể có bạo lực.
Nhân chuyện này, muốn nhắn Cả Trọng, đôi điều:
Đại phàm, trong phép trị Quốc – an Dân, điều tối quan trọng,
đó là phải 应天顺人,因时制敌. Ứng thiên thuận nhân. Nhân thời chế địch. Tạm hiểu: Trên, phải
thuận mệnh Trời – dưới, phải hợp lòng dân. Phải nhìn thời thế, để uyển chuyển
thay đổi đối sách, cho thích hợp. Đừng, cứng nhắc. Nếu biết, phía trước là vực
thẳm, đừng có cố “kiên trì” đi tới làm chi. Tốt nhất, hãy cho hồ sơ của vụ Đồng
Tâm vào ngăn kéo và hãy nhanh chóng về lại đó, để tháo ngòi của quả bom nổ chậm.
Trước, chân thành xin lỗi dân – sau, trả lại cho họ, những diện tích đất đai,
mà Nhà nước chưa bao giờ có quyết định thu hồi.
Nhịn cái nhỏ, sẽ được cái lớn. Thua dân một keo, nhưng sẽ thu
phục được lòng dân. Mà lòng dân ở đây, đâu chỉ bó hẹp trong xã Đồng Tâm.
Viettel và cả cái trường bắn nữa, hãy chuyển nó đi chỗ khác.
Đừng suốt ngày nã đạn uỳnh uỳnh vào Ngài. Động long mạch, hậu quả thế nào, tầm
của Trọng, làm gì mà không biết.
5- Nhược bằng, muốn gánh hậu quả, cứ việc “bẻ nạng mà chống
Trời”. Trong trường hợp đó, mình vẫn muốn hãm phanh ông, bằng cách chỉ ra những
động thái quan tâm quá lộ liễu của bọn Tàu.
– Trước hết, là cái chỗ đầu Rồng. Bọn Tàu đã thuê được đất và
đặt ở đó, một cái trại nuôi nấm. Từ cái trại này, nhất cử – nhất động của trường
bắn và của cả cái sân bay Miếu môn nữa, dân không rõ, chứ giặc nó ngồi trên
cao, nhìn rõ mồn một. Chúng cần quái gì nấm. Vài tạ nấm, mà chúng thu hoạch mỗi
ngày, chỉ nhằm mục đích duy nhất: “che mắt thế gian”.
Sự hiện diện của cái đài quan sát này, bản thân nó, là một
cái tát, giáng thẳng vào cái mồm nói láo của Hứa Đức Chung và nó đạp đổ cái mớ
“lí sự cùn” của y, về chuyện “giữ bí mật, để phòng thủ”. Trên, vệ tinh của
chúng soi. Dưới, thám báo của chúng: tai nghe – mắt thấy – tay sờ. Bí mật, cái
con khỉ. Xem thế mới biết, tướng tá của CS tuy nhiều, nhưng “lương tướng”, vô
cùng hiếm.
Đấy là, chưa thèm kể đến cái chuyện: Trại nấm ấy, tha rơm rạ
thối và vô số những của nợ gì về, để đắp đống ở nơi hội tụ linh khí của khu vực
đồng bằng Bắc bộ. “Xây hố xí 2 ngăn”, ngay trên bàn thờ của Tổ tiên. Chẳng biết,
việc ấy có “đúng qui trình” và có hợp phép Phong thủy hay không? Hỡi các “nhà
phong thủy quốc doanh”, có đuôi Cộng sản?
– Yểm long mạch và lập trạm quan sát một cách ngang nhiên như
thế, nào đã đủ. Chuyện của cái “Hang máy bay”, còn tàn độc hơn nhiều.
Người Mỹ, đã có thời kì, leo thang chiến tranh và đánh ra miền
Bắc. Dĩ nhiên, chỉ bằng Không quân. Miếu môn, được chọn là một trong những cái
sân bay dã chiến và dự bị của Không quân nhân dân Việt nam. Sân bay này, nền đất.
Có gia cường thêm, bằng những tấm ghi sắt.
Suốt cuộc chiến tranh, tại sân bay này, cụ Lê Đình Kình và bà
con đã thống kê: Trước sau, nó chỉ đón có đúng 03 (ba) lần, máy bay tiêm kích hạng
nhẹ MIG -17 cất và hạ cánh. Chẳng bằng, sân bay Gát – một sân bay dã chiến, mà
thực chất, chỉ là một đoạn quốc lộ tương đối thẳng, trên đường Hồ Chí Minh. Sự
đìu hiu của nó, nói lên giá trị của nó. Tuy vậy, chẳng hiểu sao, các “bạn” cố vấn
Trung cộng, lại rất “tận tình” chỉ bảo – thậm chí, công binh Trung quốc, còn trực
tiếp đào giúp chúng ta một cái hang to đùng, ở ngay chỗ cổ Rồng. To đến mức, có
thể chứa được nhiều máy bay và cũng có thể, chứa được cả kho vũ khí. Hang này,
xuyên núi. Nó nối thông giữa đường Hồ Chí Minh và tỉnh lộ 429. Trong lúc đào
hang, chắc “bạn” đã lấy đi của chúng ta, ối của. Chuyện này, chẳng mới. Bởi
“các bạn”, đã giở cái trò mèo này, ở rất nhiều nơi trên lãnh thổ Việt nam.
Của mất, có thể kiếm lại. Chứ Phong thủy bại, lại là một câu
chuyện, hoàn toàn khác. Cái hang ấy, giống như một lưỡi dao, đâm xuyên qua cổ họng
của Rồng. Đó mới là mấu chốt của vấn đề. Một sự yểm huyệt – phá long mạch,
không gì hoàn hảo hơn.
“Nhất tiễn – song điểu”. Phải công nhận, “bạn” Tàu thâm. Bạn
hào hiệp giúp, để nguyên khí của nhà Sản, ngày một suy tàn. Bằng chứng, không
thể chối cái: Từ gã hoạn lợn ngu dốt – từ thằng lâm tặc dâm dê, cho đến những
loài lú lẫn, vẫn được đôn lên, để cầm cái cho cuộc chơi. Hệ quả tất yếu, chúng
ta đang bị băng hoại về mọi mặt và mọi thống kê, đều cho thấy: Ngày chúng ta đội
sổ của thiên hạ, không còn bao lâu nữa.
– Đòn ấy, vẫn chưa phải là chí tử. Ngay trên gáy Rồng, lũ Tàu
phù còn xúi người Việt, đặt một xí nghiệp khai thác đá vôi. Ngày này qua năm
khác, núi đá, bị bào mòn. Chúng muốn, chính người Việt nam, sẽ dần chặt đứt đầu
con Rồng. Khi ấy, chẳng những Đảng CS, mà cả nước Nam, cũng sẽ lụn bại.
Tin hay không, tùy độc giả.
– “Hết nạc – vạc đến xương”. Trên núi, thì như thế. Dưới lòng
đất ở cánh đồng Sênh, chắc chắn, còn có thứ gì đó, quý giá hơn nhiều. Chính vì
vậy, bọn Tàu đã la liếm xuống đó.
Bà con kể, gần đây, thường xuyên bắt gặp lũ người Tàu đỗ xe cạnh
đường 429 và xuống “nghỉ”, ở cánh đồng Sênh. Nói là nghỉ, nhưng chẳng có thằng
nào trong số chúng, có nhu cầu “bắc vòi – tưới cây” cả. Chúng đi bộ xuống đồng,
nhặt từng nắm đất lên tay. Sau đó bóp chặt và từ từ thả, cho nó rơi lả tả xuống
đất. Vừa khảo sát, chúng vừa dùng bộ đàm trao đổi với nhau. Tất tật, bằng tiếng
Tàu. Trong trường hợp, bị dân áp sát và chất vấn, chúng vội vã hỏi thăm đường đến…
chùa Hương. Sau đó, lên xe chuồn thẳng.
Khi mật độ của những cuộc “thăm viếng” đã trở lên dày đặc,
chính là lúc, Viettel vào cuộc. Chúng sấn sổ, nhảy vào cánh đồng Sênh và nhận
vơ, đó là đất Quốc phòng. Chúng khoanh vùng và vội vã chi tiền, để xây những bức
tường cao chất ngất vây quanh. Thậm chí, còn tính đến chuyện nắn đường quốc lộ,
bắt dân đi đường khác. Tham lam – ngu dốt và tàn độc, tưởng đến thế là cùng.
Ngay lập tức, cụ Kình và bà con thôn Hoành, phản pháo. Họ, “kê tủ đứng” vào mồm
chúng – Họ, thách chúng, đưa ra cái: “Quyết định thu hồi đất, ở cánh đồng
Sênh”. Bị điểm đúng huyệt, chúng đờ đẫn. Đuối lí, chúng giở “lí sự cùn” và vung
ngay nắm đấm trên đầu bà con. Đen, cho chúng: Những người con sống trên mảnh đất
thiêng này, tuy hiền lành, nhưng không hề dễ bị bắt nạt. Họ xiết chặt hàng ngũ,
dũng cảm đứng lên. Để, giành quyền được Sống – quyền Tự do và quyền mưu cầu Hạnh
phúc, cho mình – cho gia đình mình và cho cả cộng đồng. Thế giới, nín thở. Họ
hướng về Đồng Tâm và cầu nguyện mọi điều tốt đẹp nhất, sẽ đến với thôn Hoành.
Nghe nói, Hoa kỳ đã gửi thông điệp đến nhà cầm quyền Hà Nội: “Đàn áp dân Đồng
Tâm, sẽ đồng nghĩa với việc, các ngài đóng băng quan hệ với Chúng tôi”. Xin cảm
ơn, Chính phủ và Nhân dân Hoa kỳ.
Cuối cùng, sau bao nỗ lực của cả 2 phía, hiệp một cũng đã tạm
khép lại. Với giải pháp, mà cả hai bên, đều có thể chấp nhận được. Tưởng, thế
là xong. Ai ngờ, Chính quyền CS, lại muốn “bới cứt ra mà ngửi”. Chúng hung
hăng, muốn mở tiếp hiệp 2, để tái đấu với bà con. Một hiệp đấu, cho dù, chúng
có bất chấp Đạo lý và Luật pháp, để cướp không được cánh đồng Sênh của bà con:
Khi ấy, tự chúng, đã lột mặt nạ và để lộ rõ bộ mặt phản dân – hại nước. Lòng
căm thù của quần chúng, sẽ bùng phát. Nó chất cao bao nhiêu – thời gian tồn tại
của thể chế này, ngắn đi bấy nhiêu. Và, khi nó đổ, lãnh đạo CS, cùng thân thuộc
của chúng: Đừng có mong, sẽ tìm được ống cống nào, để chui xuống đó và sẽ sống
sót, để bò được lên.
Nguyễn Phú Trọng và đồng bọn! Hãy nghe, lời khuyên này: Người
khôn ngoan, không ai “tham bát – bỏ mâm” cả. Hãy dừng tay lại, trước khi mọi việc,
đã trở nên quá muộn.
Nguyễn Tiến Dân
Tel: 0168 – 50 – 56 –
430
Địa chỉ: Vì tin vào
cái lũ CS đê hèn, nên bị chúng lừa đảo, cướp sạch của cải. Bởi thế, mất nhà và
trở thành dân du mục. Nay đây – mai đó, chưa có nơi ở cố định.
No comments:
Post a Comment