23 September 2017

SUY TƯ VỀ VIỆC NHÀ CẦM QUYỀN ÁP ĐẶT NHỮNG ĐIỀU LUẬT MÙ MỜ PHI LÝ, BẮT NGƯỜI VÔ TỘI !

Vũ Mạnh Hùng

   - Cụ thể về điều 79 BLHS.

   - Xét về khía cạnh pháp lý, âm mưu thì chưa phải là hành vi phạm tội. Mặt khác, điều luật này rất mù mờ, mơ hồ vì không hề có khái niệm pháp lý về chính quyền nhân dân, những quy phạm pháp luật về hành vi chống chính quyền nhân dân. Nên có thể nói đây là một điều luật hết sức phi lý và độc ác nhất của chế độ dùng để đàn áp, bỏ tù, triệt hạ những người tranh đấu ôn hòa bày tỏ chính kiến về lòng yêu nước đụng chạm đến đặc quyền đặc lợi của đám cầm quyền bất chính bất nhân.

  - Xét về ý nghĩa của chính quyền : Một chính quyền được xây dựng lên nó phải là nơi được người dân gửi gắm niềm tin của cuộc sống. Đã nói đến chính quyền là nói đến quyền lực chân chính, công minh chính đại là nơi bảo vệ cái thiện, thực thi những đạo lý của cuộc sống để gìn giữ cho sự tồn tại và phát triển xã hội ... Nếu một chính quyền đúng nghĩa thì trên thế gian này chỉ có kẻ điên mới có âm mưu lật đổ chính quyền.

   Chỉ có tà quyền phản dân hại nước, đội lốt chính quyền mới sợ sự thật, sợ sự công minh chính đại. Kẻ tà quyền thường dùng cái vỏ bọc chính quyền, nấp vào chính quyền đánh tráo khái niệm, đánh lận con đen để thực hiện tư lợi cá nhân bằng quyền lực bất chính, quy chụp đàn áp, bỏ tù những người đụng chạm đến quyền lực đó. Một đất nước nghèo nàn lạc hậu như ở VN người dân còn thờ ơ với chính trị, số đông chưa hiểu hết cái quyền con người của mình, giá trị sống làm người, giá trị sống cống hiến cho xã hội ... thì nó là môi trường phát triển cho những kẻ lưu manh, gian ác. tham tàn ngồi trên đầu dân, đội lốt chính quyền đàn áp những tiếng nói chân chính, làm những việc bất chính để vinh thân phì gia.

   Về hình thức tổ chức thì một chính quyền nó bao gồm cả một hệ thống quyền lực từ trung ương đến địa phương, có quân đội, có công an, vũ khí các loại và nhiều hình thức bảo vệ khác thì một vài người dân chỉ bằng tay không và tiếng nói làm sao có thể lật đổ được.

   Chỉ có kẻ điên, kẻ cướp, kẻ bất nhân, tội đồ dân tộc đang cầm quyền có lợi ích ngược lại với lợi ích của nhân dân, đất nước mới đi bắt những người dân yêu nước vô tội. Nếu một chính quyền mà người ta có thể lật đổ được bằng tay không và tiếng nói thì trên thực tế không tồn tại chính quyền nào như thế. Mặt khác, chính quyền thực chất là của dân, do dân, vì dân lại có kẻ cầm quyền ra lệnh bắt người phi lý như thế thì kẻ đó phải cho vào nhà thương điên.

   Vậy việc bắt những người dân tay không và chỉ nói lên tiếng nói bất đồng chính kiến thì chính nhà cầm quyền CSVN đã tự phơi bày bản chất cầm quyền không chính danh của mình. Bởi nhà nước của dân, do dân vì dân thì làm sao một vài người dân tay không có thể lật đổ được. Đúng là chuyện hoang đường. Rõ ràng điều 79, là điều luật mù mờ, mơ hồ phi lý. Nếu không phải phi lý thì ai có thể chứng minh được cụ thể những người bị nhà cầm quyền bắt, họ có cái gì mà lật đổ được chính quyền ???

   Trừ khi một chính quyền thối nát, gồm những tên phản dân hại nước nắm quyền thì sợ sự thật, sợ những tiếng nói bất đồng chính kiến, sợ nhân dân nhận ra được bộ mặt thật ấy của kẻ cầm quyền bất chính, cái ác trơ trọi, đơn độc trước nhận thức của số đông nên mới áp đặt những điều luật mù mờ quy chụp những tiếng nói chân chính, đấu tranh cho công lý lẽ phải. Bởi những kẻ cầm quyền của chế độ chính là tội đồ của nhân dân chúng sợ sự thật, sợ lẽ phải, sợ công lý, đối lập với lợi ích của nhân dân nên chúng không bao giờ dám đối thoại với dân, nói rõ thế lực thù địch một cách cụ thể và thế lực thù địch ấy nói gì cho toàn dân nghe. Đó cũng chính là lý do nhà cầm quyền phải độc quyền thông tin, ngăn cản, đàn áp quyền tự do ngôn luận để hạn chế sự thức tỉnh của người dân.

   Tôi khẳng định những người bị bắt với những điều luật mù mờ, mơ hồ như điều 88, 258,79 của BLHS là những người vô tội, là những người có lương tri. Chính những kẻ cầm quyền và đám công cụ vô lương làm những điều trái với đạo lý, pháp lý của cuộc sống mới thực sự là tội phạm. Nên cứ mỗi khi xét xử những người bất đồng chính kiến nhà cầm quyền lại cho hệ thống truyền thông công nô lu loa, bôi nhọ mạ lị những người bất đồng chính kiến, cho an ninh dùng mọi thủ đoạn trái phép ngăn cản người thân, người dân đến phiên tòa. Họ quang minh chính đại thì tại sao không dám xét xử công khai theo quy định của pháp luật, xét xử lưu động để nâng cao ý thức và sự hiểu biết về luật pháp để người dân chấp hành pháp luật, hạn chế hành vi phạm tội trong xã hội.

Nói tóm lại, nhà cầm quyền áp đặt những điều luật như thế, làm những chuyện bất minh, đen tối như thế, sợ sự thật đến như thế đối với những người bất đồng chính kiến là cái sợ của kẻ ác bị cô lập. Sợ những việc làm đen tối bị đưa ra ánh sáng, sợ quyền lực không chính danh bị sụp đổ mà cái gốc của nó là sự sụp đổ của lòng người ! Bởi cái ác của quyền lực bất chính chỉ tồn tại được khi số đông không nhìn ra được cái gốc của tội ác.


   Tôi tin chắc không bao giờ nhà cầm quyền CSVN dám thực sự xét xử công khai những người bị quy chụp vào các điều luật nêu trên ! Vì sao, vì sợ số đông người dân bừng tỉnh !

Nguồn : 
https://www.facebook.com/manhhung.vu.566790/posts/762483313958245

22 September 2017

KHÔNG THỂ CÓ HÒA GIẢI KHI CÁI ÁC CÒN NGỰ TRỊ

PHẠM ĐÌNH TRỌNG

Đầu năm 2017, người đứng đầu hội Nhà Văn của đảng cộng sản Việt Nam đánh tiếng mời gọi các nhà văn người Việt ở nước ngoài về nước mở hội hòa giải, hòa hợp dân tộc vào ngày giỗ Vua Hùng, ngày giỗ thiêng liêng của nước, mồng mười tháng ba lịch ta. Lời mời đó chủ yếu hướng tới những nhà văn đứng ở bên kia trận tuyến trong cuộc chiến tranh Nam – Bắc đẫm máu vừa qua. Lời mời vu vơ rơi tõm vào im lặng.

Không nản chí, người đứng đầu hội Nhà Văn của đảng liền tính lại cách làm cụ thể, thiết thực hơn và chỉ hai tháng sau liền triển khai một chiêu mới: Chi tiền đưa một dư luận viên văn chương sang tận Mỹ tìm gặp bằng được nhà văn tay bút, tay súng trên mặt trận chống cộng. Gặp để mở đường làm quen. Như một cuộc hòa giải cá nhân. Như lễ chạm ngõ trong hôn nhân. Tạo cớ cho người đứng đầu hội Nhà Văn của đảng viết thư mời đích danh nhà văn đó về nước tham dự “Cuộc gặp mặt của Hội Nhà văn Việt Nam với các nhà văn Việt Nam đang sống và làm việc tại nước ngoài. .  .  . Với ý nghĩa cao cả, góp phần làm giàu các giá trị truyền thống của dân tộc, xứng đáng để chúng ta vượt qua mọi xa cách và trở ngại, cùng ngồi lại với nhau trong tình đồng nghiệp.”

Cuộc gặp “làm giàu các giá trị truyền thống của dân tộc” chỉ là cách nói văn vẻ, hoa mĩ và sáo rỗng, cách nói né tránh, lừa mị, giấu ý đồ thực vốn là thuộc tính của những người cộng sản. Cuộc gặp của các nhà văn cộng sản và các nhà văn không chấp nhận cộng sản thực chất chỉ để tìm thêm một hướng thoát cho nhà nước cộng sản bị tham nhũng và dốt nát phá nát nền kinh tế, đang trống rỗng túi tiền, đang cạn kiệt nguồn thu và đang thân cô thế cô. Nhà nước của nhóm vua tập thể, của những lãnh chúa cộng sản đã trở thành nhà nước Chúa Chổm, nợ ngập đầu, nợ khắp thế giới. Làm ăn không hiệu quả, đồng vốn vay như ném vào thùng không đáy. Các chủ nợ đều cạch mặt, không ai cho vay nữa. Chỉ còn biết nghiêng ngó nhòm vào túi dân, trông chờ nguồn lực trong dân. Bỗng nhận ra nguồn lực to lớn trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài mà cộng đồng người Việt ở Mỹ là lớn nhất nhưng cũng là cộng đồng chống đối nhà nước cộng sản Việt Nam quyết liệt nhất. Muốn đến với nguồn lực to lớn của cộng đông người Việt xa nước thì phải giấu bộ mặt nhà nước cộng sản, phải mượn bộ mặt văn hóa, phải tìm sự bao dung, độ lượng, sự dung hòa, nhân văn của văn hóa. Và hội nhà văn của đảng được lệnh tìm đến các nhà văn người Việt sống ở Mỹ.

Nhưng dù là cuộc gặp của các nhà văn của hai phía cũng là cuộc gặp của kẻ ở phía cái ác và người chống lại cái ác, nạn nhân của cái ác. Nếu gặp để làm lành, gặp để hòa giải và phục thiện thì dù là cuộc gặp của cái ác với nạn nhân của cái ác cũng đáng gặp và cần gặp.

Nhưng có phải gặp để làm lành, để hòa giải, để cái ác phục thiện?

Đảng cộng sản cầm quyền đã gây quá nhiều tội ác với người dân của mình. Gây tội ác với những tế bào làm nên cơ thể đảng. Gây tội ác với những người dân nuôi dưỡng, che chở đảng từ khi còn trứng nước, những người dân làm nên sức mạnh của đảng, những người dân đã không tiếc của cải, công lao, trí tuệ và cả máu đưa đảng vượt qua mọi khó khăn, nguy nan, giúp đảng giữ được chính quyền, làm chủ giang sơn đất nước.

Những tội ác đảng cộng sản gây ra cho tất cả các tầng lớp nhân dân, từ những công thần cộng sản đến người nông dân, từ trí thức, văn nghệ sĩ đến nhà tư sản dân tộc. Những tội ác Cải cách ruộng đất, Xét lại, Nhân Văn Giai Phẩm, tiêu diệt, xóa sổ đội ngũ những nhà tư sản dân tộc và cướp đoạt, hủy hoại nền công nghiệp tư bản non trẻ và đầy tiềm năng là những món nợ lịch sử của đảng cộng sản cầm quyền với dân tộc Việt Nam. Nhưng đảng cộng sản cầm quyền vẫn đang vô cảm, thờ ơ lảng tránh món nợ lịch sử đó, như không hề có món nợ máu đó.

Chưa hòa giải được với người dân trong nước. Không đủ lòng dũng cảm nhìn nhận tội ác đã gây ra cho người dân, cho đất nước trong quá khứ. Không những không đủ lòng chân thành để tạ tội, để hòa giải với nhân dân về những tội ác đã gây ra mà nhà nước cộng sản Việt Nam vẫn đang gây hấn, vẫn đang gây thêm tội ác mới với người dân trong nước.

Coi lương tri và khí phách nhân dân là thế lực thù địch, nhà nước cộng sản Việt Nam vẫn đang dành quá nhiều tiền thuế mồ hôi nước mắt của dân, dồn vốn liếng còm cõi của nước để dựng lên và chăm bẵm một bộ máy công cụ khổng lồ, tối tân và dùng sức mạnh bạo lực khổng lồ đó chống lại nhân dân, tước đoạt tự do, dân chủ của người dân, tước đoạt giá trị làm người của người dân.

Nhà nước cộng sản Việt Nam vẫn đang tồn tại bằng cái ác, ứng xử với dân bằng cái ác. Một người mẹ đơn thân nuôi hai con nhỏ chỉ làm những việc hợp pháp của lương tri con người và trách nhiệm công dân như: Thét lên tiếng thét lên án Đại Hán cướp biển đảo Việt Nam. Thét lên tiếng thét đòi tống cổ Formosa giết chết biển Việt Nam. Tiếng thét của lòng dân đòi quyền sống cho con người và đòi sự sống cho đất nước Việt Nam. Làm hồ sơ thống kê hàng trăm cái chết oan khiên, chết tức tưởi của người dân lương thiện dưới bàn tay công an, công cụ bạo lực của đảng. Một việc làm bình thường, hợp pháp và cần thiết để cảnh tỉnh những cái ác đang âm thầm diễn ra hàng ngày, đang dồn dập diễn ra khắp nơi trên đất nước Việt Nam đau thương. Những việc làm chính đáng và hợp pháp của người mẹ đơn côi đó đã bị nhà nước cộng sản vu cho là tội và tuyên bản án 10 năm tù. Đó là cái ác man rợ của một nhà nước tồn tại bằng tiền thuế của dân nhưng đang lạnh lùng, mê muội và quyết liệt chống lại nhân dân, chống lại lẽ phải, chống lại đạo lí.

Cái ác man rợ đó đã liên tục diễn ra và đang tiếp diễn nối dài theo năm tháng với những bản án phi pháp, bất lương đối với Trần Huỳnh Duy Thức, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Cương, Bùi Thị Minh Hằng, Trần Thị Thúy Nga, Nguyễn Văn Oai .  .  . Những bản án man rợ nhằm giết chết lương tri và khí phách con người Việt Nam, biến người dân Việt Nam thành bầy cừu cam phận nô lệ, cam chịu sự chăn dắt của bạo lực cộng sản.

Với những nhà văn ở trong nước, những người đã mang cả năm tháng tuổi trẻ chiến đấu hi sinh trong đội ngũ những người cộng sản, làm lên chiến thắng cho những người cộng sản, nay tỏ thái độ không chấp nhận cộng sản bằng việc li khai khỏi hội Nhà Văn của đảng cộng sản, lập Văn Đoàn Độc Lập để giành lại quyền độc lập tư duy và sáng tạo, để thực sự làm thiên chức nhà văn là thức tỉnh lương tri, đánh thức tính người, hướng con người tới cái đẹp và vun đắp đạo đức xã hội chứ không chịu cam phận làm công cụ cho quyền lực chính trị nữa. Lập tức bạo lực của nhà nước cộng sản, cái ác cộng sản liền xuất hiện, tước đoạt tự do, tước đoạt quyền con người của họ. Những lần Văn Đoàn Độc Lập làm lễ kỉ niệm ngày khai sinh và trao giải thưởng Văn Việt, nhiều thành viên Văn Đoàn Độc Lập bị an ninh nhà nước cộng sản bủa vây bịt bùng, không cho nhà văn ra khỏi nhà, không thể tham dự một sinh hoạt quan trọng của Văn Đoàn Độc Lập. Cuộc họp mặt của Văn Đoàn Độc Lập cũng bị an ninh nhà nước cộng sản phá bằng cách ép chủ phòng họp hủy hợp đồng, không cho Văn Đoàn Độc Lập thuê phòng họp.


Có được quyền lực và giữ được quyền lực bằng lừa dối và bạo lực. Cai trị bằng lừa dối và bạo lực. Ứng xử với dân bằng cái ác. Đảng cộng sản cầm quyền đã gây tội ác chồng chất với người dân. Không dám nhìn nhận những tội ác tày trời đó để hòa giải với nhân dân và vẫn đang dấn sâu vào những tội ác mới chống lại nhân dân. Đảng cộng sản cầm quyền chưa hòa giải được với người dân trong nước đang đóng thuế nuôi nấng đảng làm sao đảng cộng sản có thể hòa giải được với người dân phải bỏ nước ra đi chạy trốn cái ác cộng sản!

19 September 2017

KHI CÁC NHÀ BÁO QUỐC DOANH TỰ... CHUYỂN HÓA

12/09/2017

 Nguyệt Minh (VNTB)

Những bài viết “tự chuyển hóa” của các nhà báo “quốc doanh” (theo nghĩa báo hoạt động theo giấy phép của Bộ Thông tin Truyền thông) được đăng tải trên trang mạng cá nhân, và thể hiện qua các bàn luận nghiệp vụ khi triển khai đề tài trong nội bộ ban chuyên trách của các tờ báo. Nói một cách khác, báo chí thời gian gần đây đang mạnh mẽ thoát khỏi vòng kim cô của Tuyên giáo Đảng Cộng sản.


“Phản bác, phủ nhận nền dân chủ xã hội chủ nghĩa, Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa; đòi thực hiện thể chế “tam quyền phân lập”, phát triển “xã hội dân sự”. Phủ nhận nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa, chế độ sở hữu toàn dân về đất đai; Nói, viết, làm trái quan điểm, chủ trương, đường lối của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước. Hạ thấp, phủ nhận những thành quả cách mạng; thổi phồng khuyết điểm của Đảng, Nhà nước. Xuyên tạc lịch sử, bịa đặt, vu cáo các lãnh tụ tiền bối và lãnh đạo Đảng, Nhà nước…” (Trích Nghị quyết số 04-NQ/TW)

Nếu căn cứ vào “27 biểu hiện suy thoái thuộc 3 nhóm tư tưởng - chính trị, đạo đức-lối sống, và những biểu hiện “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” trong nội bộ” được nêu tại Nghị quyết số 04-NQ/TW ngày 30-10-2016 do Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã ký ban hành, thì rất nhiều nhà báo đảng viên đang vi phạm.

Cũng cần nói thêm, trong danh sách nhà báo đảng viên có “khả năng vi phạm ấy”, phần lớn đang giữ vị trí là các trưởng ban chuyên môn; hoặc là phóng viên “đinh” của các tờ báo. Nôm na, các vị trưởng ban đó đang cụ thể hóa hành động cho mong muốn báo chí phải là kênh thông tin đa chiều, không chịu sự lệ thuộc hay chi phối của đảng phái chính trị; đủ sức mạnh trong vai trò giám sát, phản biện mọi hoạt động, chính sách của Nhà nước và đảng cầm quyền.

Đơn cử nhà báo TQV đã bày tỏ quan điểm của mình rất rõ khi góp ý hướng tác nghiệp với các phóng viên: “Báo chí đừng nói từ người dân. Phải nói chính xác là doanh nghiệp (DN) vận tải phản đối doanh nghiệp BOT do mâu thuẫn về quyền lợi, chứ không phải nhân dân ở vùng đặt trạm ở Cai Lậy phản đối bởi vì các trạm thu phí đã miễn phí cho xe máy”, Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế của Quốc hội Nguyễn Đức Kiên nói tại tọa đàm Phòng ngừa tham nhũng trong các dự án BOT ngày 7/9.

Thưa ông Kiên, vậy các DN vận tải cứ móc tiền túi cá nhân ra đóng à? Đây là chi phí phát sinh trong quá trình phân phối lưu thông nên các DN buộc phải tính đúng, tính đủ vào giá thành. Và người dân-giàu hay nghèo, ở thành thị hay nông thôn, dù biết phi lý-cũng phải đóng lại phí BOT cho họ.

Ông cũng không có quyền xúc phạm đến phẩm hạnh của nhân dân-họ bức xúc, họ phản ứng vì sự công bằng, lẽ phải trong XH-chứ không phải vì bao nhiêu ngàn đồng được miễn phí mà họ phải câm lặng, thậm chí là nói bậy, nói ngu! Ông cũng nên đọc lại kết luận của Thanh tra Chính phủ vừa công bố sáng nay: 100% dự án BT, BOT là chỉ định thầu; chỉ trong 6 dự án phê duyệt sai 451 tỷ đồng; trạm thu phí có khoảng cách gần, bất hợp lý, mức phí cao, tăng nhanh, thậm chí, người không sử dụng cũng bị đè ra thu phí… Thêm một bằng chứng nữa để nghi ngờ về động cơ của ông trong vụ BOT nầy!”.

Với góc nhìn không khoan nhượng ấy, không lạ khi sau đó đã có hàng loạt bài điều tra về các khuất tất của rất nhiều trạm thu phí BOT. Nhà báo TQV còn bật đèn xanh cho các phóng viên bằng lời khen: “Thừa thắng xông lên, (…) moi ra nhiều hơn nữa những vụ “Ăn cướp giữa ban ngày nhưng… có phép”, khi loạt bài thu phí sân bay được đăng tải.

Cũng nhà báo TQV, ông không ngần ngại khi chia sẻ thẳng đuột với đồng nghiệp: “Bộ GTVT nói “do nhiều người kích động gây bất ổn tại BOT Cai Lậy” là chưa đủ đô để khỏa lấp sự sai trái, bất hợp lý của các quan chức. Tôi nghĩ nên “tăng đô” lên: Phải nói là do âm mưu nhiều mặt của kẻ thù, là do “chuyển lửa về quê nhà”, là do “tự diễn biến, tự chuyển hóa”… Tình hình nguy hiểm như vậy thì Đảng, Nhà nước phải vào cuộc. Có như vậy thì mấy anh mới mong tạm đứng ra ngoài cuộc được. Nhưng điều khó hiểu là báo VNN (mới gỡ xuống), và đặc biệt biệt Zing vẫn đang rống rất lớn. Báo chí là “công cụ” cho ai và bảo vệ lợi ích cho ai?”. (sau ý kiến của nhà báo TQV, phía Zing cũng gỡ bài này xuống).

Không phải bây giờ cánh nhà báo quốc doanh mới công khai “tự chuyển hóa”. Ngay sau vụ nổ nhà máy Formosa Hà Tĩnh vào tối 30-5-2017, nhà báo Ng.Đ ở tờ Pháp Luật TP.HCM đã viết: “Một công ty như Formosa sử dụng công nghệ lạc hậu đã bị các nước tẩy chay thì Chính phủ lại hoan nghênh rước vào. Việt Nam không thể là bãi đáp của những kẻ hủy diệt như Formosa và bè nhóm lợi ích trục lợi. Quốc hội, Chính phủ không thể vô can trước vận mệnh hàng triệu dân. Mọi quyết định của Chính phủ không lắng nghe, trưng cầu ý dân đều gây hậu quả khôn lường. Quyết định cho Formosa đền bù với 500 triệu đô rồi cho vận hành là một quyết định liều lĩnh của Chính phủ. Trong quyết định nguy hiểm này, dân không có quyền lên tiếng. Thế mới thấy câu khẩu hiệu do dân vì dân là một sự xa xỉ, dối trá, mị dân. Tội của Formosa 1, thì tội của kẻ nào cho phép Formosa tồn tại gấp vạn lần”.

Nhà báo HL, người từng đi tù trong vụ án Năm Cam, hiện trở về nghề báo nơi cơ quan cũ, viết: “Toàn dân xin được kỷ luật như ông Cự. Kỷ luật bằng cách cách các chức vụ cũ trong quá khứ, giữ nguyên chức vụ hiện tại, rồi lại phong cho chức mới như trường hợp ông Võ Kim Cự đúng là thế gian có một không hai. Cười rụng mẹ nó mấy cái răng mới trồng”.

Nhà báo VKH, cựu tổng biên tập, người đã cùng với nhà báo TQV và nhà báo NĐ “đánh” vụ Đường Sơn Quán nổi đình, nổi đám vào thập niên 80 thế kỷ trước, hiện vẫn tiếp tục cứng rắn trong phản biện những chính sách kinh tế lỗi thời, lạc hậu của nhà nước, bất chấp chuyện bà khả năng bị cáo buộc “phủ nhận nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa”; tương tự như cuối thập niên 80, bà đã bị cáo buộc: “Xuyên tạc lịch sử, bịa đặt, vu cáo các lãnh tụ tiền bối và lãnh đạo Đảng, Nhà nước”, dẫn đến việc buộc phải rời ghế tổng biên tập.

Nhà báo VKH hiện làm việc tại báo Thế Giới Tiếp Thị. Trong bài viết ngày 1-9, bà kể: “Sáng nay, hai doanh nhân bạn tôi nhắn tin từ giã đi định cư. Một đi Canada, một đi Úc. Hôm qua, gặp giám đốc của hai công ty lớn mạnh nổi tiếng, các anh báo tin, tưởng là tin vui nhưng nghe giọng ráo hoảnh, không vui không buồn, tụi tôi vừa nói với nhau chuyện lắp gần xong dàn robot, thay tất cả công nhân. Chứ tình hình này chịu không thấu. Chăm lo đời sống cho công nhân không đủ cũng tội, nhưng tiền bảo hiểm sắp tăng mạnh, thuế tăng, phí tăng, giá cả đầu vào mọi thứ đều vù vù nữa. Tôi bật ra ý nghĩ, cùng tắc biến 4.0?

Tôi tính nhẩm, hơn 2.000 gia đình mất việc. Tính già hóa non, người có quyền muốn thu nhiều, doanh nghiệp cũng phải tính đường sống, hoặc họ “tẩu thoát” tạm thời, hoặc họ thay thế thợ, và tiếp tục xoay sở mọi bề, cả phương án… ra đi.

Bão lớn bên Texas mà sao tôi cứ thấy bão xoáy chung quanh mình, chung quanh bạn bè doanh nghiệp của mình. Có điều bão Texas thì có tin tức tivi báo chí, còn bão nhũng nhiễu và mọi gánh nặng chi phí thì… êm ru, mỗi doanh nhân đang phải tự bơi, tự tìm cách tồn tại. Bạn bè PV, ti vi cứ hỏi tôi, theo bà, tình hình này, doanh nghiệp làm gì để tăng sức cạnh tranh khi hội nhập? Trời, còn câu nào khó hơn không, hỏi như cắt cổ, cắt ruột người ta, trả lời sao?”.

Danh sách các nhà báo “tự diễn biến, tự chuyển hoá” còn dài. Họ chọn ở lại tờ báo, vì ngoài kế sinh nhai, còn có lý do là tiếp tục nhóm lên ngọn lửa và kiên trì thổi bùng ngọn lửa cho gây dựng một nền báo chí độc lập, không chịu sự lệ thuộc vào bất kỳ phe nhóm, đảng phái chính trị nào.

Cố công mài sắt, có ngày nên kim.

N.M.

VNTB gửi BVN.

Được đăng bởi bauxitevn vào lúc 11:53 

Nhãn: Báo chí

08 September 2017

NHỮNG LỚP NGƯỜI CÔNG CỤ

Phạm Đình Trọng

   Từ bao giờ ngành giáo dục chỉ chăm chăm biến thế hệ trẻ thành công cụ của chính trị, không biết đến sứ mệnh cao cả và thiêng liêng của những người thầy là đánh thức những tâm hồn của lớp người đang hình thành nhân cách, gieo những hạt mần nhân văn vào những mảnh hồn được đánh thức đang khát khao cái đẹp, khát khao lí tưởng.

   Từ bao giờ một ngày hội vui hồn nhiên, náo nức biến thành một ngày làm việc khô khan, tẻ nhạt, nặng nề.

   Ngày khai trường là ngày hội của tuổi học trò, ngày náo nức trở lại trường gặp bầu bạn sau một mùa hè rời phòng học, xa bạn bè, xa thầy cô, xa mái trường thân yêu, xa mảnh sân trường lưu giữ bao kỉ niệm còn tươi rói.

   Từ bao giờ ngành giáo dục đã biến ngày hội vui khai trường thành ngày khai giảng nặng nề, khô khan, màu mè hình thức. Khai giảng thì chỉ còn là ngày bắt đầu làm việc của những người thầy trang nghiêm, đạo mạo, không còn là ngày náo nức vui gặp gỡ của những gương mặt học trò bừng sáng như những tia nắng sớm.

   Từ bao giờ ngành giáo dục đã biến ngày đầu năm học, tức là ngày tết của học trò, của tuổi trẻ hồn nhiên thành ngày của người lớn, biến sân trường rộn rã tiếng cười nói của những thanh âm mảnh mai non nớt như tiếng chim, sân trường của những tà áo tung bay, của những bàn chân sáo tung tăng ríu rít thành sân khấu chính trị của quan chức.

   Học trò thay vì được túm năm, tụm ba, kể cho nhau nghe những ngày hè xa nhau rồi vào lớp dành thời gian làm quen với lớp mới, thầy mới, bạn mới thì phải ngồi bó gối trong hàng ngũ chỉnh tề nghe những quan chức rao giảng, huấn thị những lời đao to búa lớn nhưng sáo rỗng, mòn cũ muôn thuở.

   Học trò thay vì thích thú mặc bộ đồ mới đón năm học mới như đứa trẻ xênh xang áo mới đón ngày tết lại phải mặc đồng phục đồ lính, đội mũ lính, mang vẻ mặt xung trận, đi ắc ê một, hai, tập những bước đi đầu tiên của rô bốt công cụ, của bầy đàn, muôn người như một, không có cá nhân, không còn cá tính.

   Chưa tính đến nội dung giáo dục của nhà trường bị chính trị hóa nặng nề, áp đặt, méo mó, chỉ nhìn hình thức tập hợp học trò đã thấy những lớp người trẻ, tương lai của đất nước đang bị nền giáo dục xã hội chủ nghĩa làm hư hỏng như thế nào

   Cơ đồ Việt Nam không phải chỉ bị mất đất đai biên cương, biển đảo, tài nguyên bị bòn rút, đất nước bị tàn phá tan hoang, rừng biển bị sang nhượng, nền kinh tế bị thất thoát, thua lỗ lụn bại mà cả những thế hệ trẻ cũng đang bị hủy hoại.


   Đất nước với một nền giáo dục không tạo ra những con người sáng tạo chỉ tạo ra những con người công cụ. Đó là đất nước nô lệ, đất nước bị chiếm đóng.

NHỮNG TỬ HUYỆT CỦA TỔNG TRỌNG

  Nguyễn Tiến Dân

   1-Tôn Vua – phò Chúa, là một trong những truyền thống lâu đời nhất của đất nước Trung hoa. Từ quan – tới dân; từ nhỏ – tới lớn, ai cũng được nhồi sọ một cách bài bản và tinh vi. Để cuối cùng, nó ngấm vào máu một cách tự nhiên và ai cũng thành kính, mà tin rằng: Vua – Chúa, là những bậc Thánh nhân, mà Ngọc hoàng Thượng đế đã sai xuống, để trị vì Thiên hạ.

   Khác với lũ người trần – mắt thịt, Thánh nhân, tất phải có viễn kiến hơn người: 圣人其所始, 知其所. Thánh nhân kiến kì sở thủy, tắc tri kì sở chung. Tạm dịch: Thánh nhân, là những người khôn ngoan. Chỉ cần nhìn thấy khởi đầu của một sự vật hoặc một sự việc, người ta có thể minh định được cả quá trình phát triển, lẫn kết cục của nó (sách Lục thao – thiên Văn khải).

   Dĩ nhiên, người ta chỉ cần đến viễn kiến của bậc Thánh nhân, trong những pha khó nhằn. Chứ sự việc nó đã quá rõ ràng, cần gì phải hỏi ý kiến của các cụ. Tỷ như, cái sự hoang đường của Chủ nghĩa CS và cái sự sụp đổ tất yếu của nó.

   Nói vậy, chứ trên đời, vẫn thiếu gì những kẻ “dở hơi ăn cám lợn”. Chúng đã được nhìn tận mắt – đã được sờ tận tay, thậm chí, còn bị sống ở đó, mà vẫn mang trong mình niềm tin: “Chủ nghĩa CS, là mùa xuân của nhân loại(!)”. Có tai, như điếc – có mắt, như mù. Bởi thế, chúng cố tình không nhận ra bản chất của chế độ CS. Cái chế độ, chứa đầy hận thù – giả dối – bất công – bạo lực và cả vô nhân tính nữa. Những “đỉnh cao trí tuệ Nhân loại” của cái chế độ ấy, càng không thể không biết điều đó. Nhưng, chúng vẫn cố rước nó về và mang dân chúng ra làm chuột bạch. Hậu quả, cả Đất nước lầm than. Những kẻ đó, “phi khốn nạn, ắt thần kinh”. Chúng, là ác Quỷ – là lũ bịp bợm – là bọn ngụy Thánh nhân. Họ Mao ở Trung quốc và đệ tử Polpot của y ở Campuchia, chỉ là một trong muôn vàn ví dụ.

   Vẫn biết: bá nhân, bách tính – khôn hèn, lẫn lộn. Nhưng, có 2 hạng người, biết rõ người ta không phải là bậc Thánh nhân, mà vẫn dựng bia – đẽo tượng kẻ đó. Để rồi, hàng ngày, chổng mông trước chính cái tác phẩm do mình tạo ra và khấn vái xì xụp: Một, là cái bọn mê muội. Hai, là cái bọn lưu manh, chuyên buôn Thần – bán Thánh, để kiếm quyền và kiếm tiền.

   Trung hoa, thì như thế. Nước Nam mình, về độ mê muội, nào có kém gì. Đi đến đâu cũng thấy “muôn năm”, với lại “vạn tuế”. Cho dù, biết rõ mười mươi: Những thứ dở hơi đó, đi ngược với tất cả mọi quy luật của Tự nhiên.
2-Dân gian, đã từng tổng kết và đúc rút ra một Chân lý: “làm tớ thằng khôn, còn hơn làm thày thằng dại”. Biết là, như vậy. Nhưng thiếu gì lúc, Dân tộc mình, vẫn phải làm đầy tớ cho những thằng dại. Đơn giản, vì những thằng dại ấy, vừa điên khùng – vừa khát máu và chúng còn có cả súng nữa. Đã đành, Dân tộc nào cũng có khát vọng: Thống nhất – Độc lập và Tự do. Nhưng, nhân danh Độc lập – Tự do, để đánh đổi nó, với bất cứ giá nào: Từ nhiều triệu sinh linh của Dân tộc, cho đến, sự tàn phá đến mức tan hoang của Đất nước. Điều đó, không đáng. Đơn giản, vì còn có rất nhiều cách lựa chọn khác, để cũng đạt được cái mục tiêu ấy. Đâu nhất thiết, phải “ăn sống – nuốt tươi” và nôn nóng, để rồi phải trả bằng một cái giá quá đắt. Nền Độc lập thật sự của Đất nước Thái lan và qui chế Tự do của Nhân dân nước bạn, là những minh chứng, cho luận điểm này. Nó càng không đáng, nếu biết rằng: Dân tộc Việt, đã đánh đuổi và cuối cùng, không có cơ hội, để được làm đầy tớ cho 2 thằng khôn ngoan, là Pháp và Mỹ. Đau nhất, tránh được vỏ dưa, chúng ta lại gặp phải vỏ dừa. Kết thúc cuộc chiến, Đảng không đem đến cho chúng ta cơ hội: Được làm thày của cái thằng vừa ngu – vừa ác, là Tàu cộng. Trái lại, Đảng anh minh – vĩ đại và có kèm theo cả 1 tí sáng suốt nữa, bắt chúng ta, phải đem tấm thân ngọc ngà ra, để làm đầy tớ – làm nô lệ cho chúng và để chúng, tùy thích dày vò. Dĩ nhiên, Đảng được chúng ưu ái và thí cho cái vai trò của bọn “cai đầu dài”.

   Tổ tiên, nếu có linh thiêng, xin hãy về và vật chết hết những lũ khốn nạn nào, đã đẩy cả Dân tộc Việt chúng con, đến thảm cảnh này.

   3-Xét trường hợp của Cả Trọng – người đứng đầu của Đảng CS Việt nam. Đồng nghĩa với việc, ông ta phải chịu trách nhiệm cao nhất về cả những thành công hiếm hoi và cả những thảm bại tràn lan, đang xảy ra trên khắp Đất nước mình.

   Ông này, giỏi lắm. Học hàm Giáo sư – học vị Tiến sĩ, ông đều có đủ. Tính ông, đã cần kiệm, lại còn liêm khiết nữa. Ông không có thói quen “bạ cái gì, cũng va vào mồm”. Giống như, Tổng cựu Nông Đức Mạnh. Tiền bạc – gái gú, ông chẳng màng. Sự thật đó, hiển nhiên và là điểm sáng duy nhất, trên con người ông. Bù lại, ông chỉ nghiện có đúng mỗi món: quyền lực. Trăm mưu hèn – ngàn kế bẩn, ông chẳng từ. Miễn sao, đạt cho bằng được mục đích: Ngồi lên đầu của tất cả những người dân Việt còn lại. Để thỏa mãn cho cái ý nghĩ cá nhân – không thể nói là cao cả ấy, dẫu có bị cái gì đó, giống như Ceaușescu ở Rumani, ông cũng nguyện xin làm. Ngoài liêm khiết và nghiện quyền lực, ông không có bất cứ một phẩm chất nào khác, để có thể so sánh được với các bậc Thánh nhân.

   a-Trước hết, ông cũng như lũ đồng đảng, đều có cái gen “trơ trẽn” di truyền. Chỉ vì cái ghế Tổng Bí thư thấp hèn, ông sẵn sàng chà đạp lên luân thường – đạo lý. Ông cố tình đặt ra những tiêu chuẩn, để rồi, ngồi xổm lên chính những tiêu chuẩn đó. Cuối cùng, “một mình – một chợ”, thâu tóm sạch quyền lực. Tỷ như:

   -Ông đặt ra cái yếu tố tuổi tác, để chặn đường tiến của Đại Quang và Tư Sang. Trong khi, không chịu sờ tay vào gáy, để thấy rằng: ông là cái thằng già nhất trong số tất cả các đối thủ Chính trị của mình. Kể, cũng kì. Các đối thủ của ông, ai cũng bị át phân. Chẳng biết, họ sợ cái gì, mà nhất loạt, ai cũng cam chịu cảnh “cua nhìn thấy ếch”. Chẳng ai, dám ẳng lên. Cho dù, chỉ 1 tiếng. Nhắc các ông kia: Lễ nghĩa, cũng phải tùy từng người, mà định ra cách ứng xử, sao cho thích hợp. Đi với bụt, mới cần mặc áo cà sa. Chứ đi với lũ ma mọi, cần gì thứ ấy. Nó đã chơi trò mèo như thế, quân tử làm cái đếch gì, để thiên hạ cười cợt và cho ta vào cái bị, cùng hạng với lũ “ngu trung”.

   Trong thiên Hư – thực, Tôn tử có viết câu này: 故善者,致人而不致于人. Cố thiện chiến giả, trí nhân nhi bất trí vu nhân.  Tạm dịch: người giỏi tác chiến, họ luôn tìm cách khống chế đối phương. Không bao giờ, để cho đối phương làm được cái điều ngược lại. Nghĩa là, không để chúng dễ dàng áp đặt được lối chơi, lên mình.

   Cả Trọng, khống chế ông Chủ tịch, bằng cái Thông báo số 13 – TB/TW. Việc của ông Quang, là phải thoát ra khỏi cái bẫy ấy. Dĩ nhiên, không phải bằng cách cò cưa – kéo xẻ với Trọng, để ném được cái Thông báo dở hơi kia, vào trong sọt rác. Hãy dùng cách của Tôn tử: 以迂直,以患. Dĩ vu vi trực, dĩ hoạn vi lợi. Nôm na: đường vòng mà được việc, tốt hơn nhiều, so với đi đường thẳng. Bị dồn vào đường cùng, nào chắc gì đã xấu. Phải vào đó rồi, ta mới có động lực, để xông lên.

   Trường hợp của ông Quang, cần gì phải dùng “đao to – búa nhớn”. Chỉ cần, kẹp dao vào cạnh sườn của lão già và nói nhỏ với lão, như thế này:

   Thưa đ/c Trọng kính mến và khả ái. Dân gian, có câu: “Thầy già – con hát trẻ”. Đúng là, như vậy. Thầy, thì cần già. Vì người già, mới có nhiều kinh nghiệm. Con hát, thì cần trẻ. Vì người trẻ, giọng mới hay – tay mới dẻo – dáng mới đẹp. Từ đó, dễ làm mê đắm lòng người. Biết là như vậy, nhưng khi chọn Nguyên thủ, người ta không chỉ căn cứ vào mỗi tuổi tác. Thiếu gì kẻ, đầu đã bạc trắng, nhưng vẫn hành xử như lũ trẻ trâu và trong đầu của chúng, chỉ chứa toàn đất sét. Tuổi tác – sức khỏe và trí thông minh, cả ba tố chất ấy, phải kết hợp nhuần nhuyễn với nhau, trong nội tại của mỗi người lãnh đạo. Từ đó, nó sẽ tạo ra bản sắc riêng cho họ. “Khôn đâu đến trẻ – khỏe đâu đến già”. Trong 3 nhân tố ấy, đ/c được mỗi vế đầu. Tức là, đã thuộc lớp người “xưa nay hiếm” và rất xứng đáng, để “đi vào dĩ vãng”. Tuổi tác càng cao, sức khỏe của đồng chí, ngày càng xuống dốc. Ngày nào, đ/c chẳng xơi hàng vốc Viagra. Cốt sao, khi đi tiểu, nước đái, không làm ướt mũi giày. Làm việc gì, đ/c cũng rề rà, như “xẩm sờ lìn”. Nói cho đ/c biết:

   Muốn diệt chuột, người khôn ngoan, có 3 cách để lựa chọn: Thứ nhất, đặt bẫy – thứ nhì, đánh bả – thứ 3, nuôi mèo. Chỉ những thằng điên, cứ nhìn thấy chuột, là nháo nhác đi tìm gậy và hùng hục đuổi theo, để đập nó. Đã điên lên rồi, người ta thường chẳng xá gì đến những chuyện còn lại. Riêng đ/c, “đánh chuột, mà vẫn đau đáu sợ vỡ bình”. Thế thì, xin lỗi đ/c Trọng, đuổi đánh nó làm cái đéo gì, cho tốn thời gian và công sức.

   Về nguyên tắc, khi nhóm lò, người ta chỉ chọn củi khô, để thảy vào. Như thế, bếp mới mau bén và lửa mới đượm. Cái đó, giải thích cho việc người ta phải phơi củi, cho thật nỏ. Xin lỗi đ/c, chỉ có cái loại “mặt nạc – đóm dày” và cái loại “ngu lâu – dốt bền”, mới nghĩ ra được cái chuyện: cho củi tươi vào lò. Lửa cháy lom dom, thì đã đành. Không những thế, bếp nhà ta, đầy khói. Ương ngạnh lao vào đấy, để nhóm lò: Hai con mắt của đ/c, mà không bị toét nhèm, chúng tôi, nguyện đi đằng đầu. Nhân cái chuyện nhóm lò, xin dẫn đ/c đến chỗ Quỷ Cốc tử. Để xem, ông ta bàn về cái chuyện củi khô – củi ưới, ở thiên Ma, nó như thế nào: 故物归类;抱薪火,燥者先燃;平地注水,湿者先濡. Cố vật quy loại: Bão tân xu hỏa, táo giả tiên nhiên. Bình địa chú thủy, thấp giả tiên nhu – Quy luật của tự nhiên: Ném bó củi vào lửa, cành khô sẽ cháy trước. Đổ nước ra mặt đất, dòng chảy, sẽ hướng nó đến chỗ trũng. Rõ ràng, không một dòng, nói về cái chuyện dùng củi tươi đun bếp. Nói chi đến cái chuyện: Đem củi tươi, đi làm cái chuyện “vạn sự khởi đầu nan”. Đó là, đi nhóm lò.

   Đất nước, đang đứng trên bờ của vực thẳm. Nhưng đ/c vẫn mê sảng, để nói lấy được rằng: “Thời đại Hồ Chí Minh rực rỡ nhất trong Lịch sử của Dân tộc(!)”. Nào, chỉ có vậy. Nói xong cái câu “đầu Ngô” ấy, đ/c lại tương mẹ nó cái “mình Sở” vào ngay được: “Đến hết thế kỷ này, không biết, đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam, hay chưa (!)”. Khắm đến mức, không thể chịu được.

   Nói ra những cái điều ấy, không phải, để moi móc đ/c. Mà, chỉ muốn nổi lên một vấn đề: Chỉ số IQ của đ/c, hơi thấp. Chúng tôi, hết sức xấu hổ, khi phải đội đ/c lên đầu.

   Đã đành, đ/c không tham tiền. Nhưng tham tiền, chưa là cái gì, so với chuyện: dốt nát, mà tham quyền. Làm gì mà đ/c không biết: Mình chỉ là cái loại “phận mỏng cánh chuồn” – là cái loại, đã “hết đát” và vô tích sự. Nhưng vẫn dùng kế “chó già giữ xương”, để ôm chặt quyền lực. Cả mấy khóa liền giữ trọng trách của Đảng và Nhà nước, ngoài cái món đánh võ mồm ra, đ/c chẳng làm được cái đếch gì. Chính đ/c, đã tự dẫn mình đến chỗ thân bại – danh liệt và chính đ/c, sẽ chôn vùi cái sự nghiệp “quang vinh” của Đảng ta.

   Đặt ra tiêu chí về tuổi tác, là rất đúng. Nhưng trước hết, hãy nhìn lại mình và hãy gương mẫu làm trước đi: Già, phải về – yếu, phải lượn và dốt, phải lủi đi. Cho, nước nó trong.

   -Ông lấy cái yếu tố “người miền Bắc và có lý luận”, để loại Ba X – một cái tay anh chị, người miền Nam và nghe cái bọn thối mồm, nó đồn thổi rằng: Ông chỉ có trình độ văn hóa lớp 3, trường làng.

   Đến lượt Ba X, không hiểu sao, cũng cắn răng – im lặng mà chịu trận. Để đến bây giờ, đám tay chân của ông, đã bị Tổng Trọng tỉa tót kĩ càng. Lớp thì bị bắt – kẻ thì bị tước sạch binh quyền. Những lời khai hoặc lời thú tội của chúng, là những cứ Pháp lí, không thể vững vàng hơn, để đưa ông, lên đoạn đầu đài. Dao, đã mài – thớt, đã rửa. Còn muối, đã được cho vào cái xoong nước lã và củ xả, đâu có đắt đến mức, không cho cả nắm vào trong đó. Nói thế để thấy, cái tình thế “mành chỉ treo chuông” của Ba X. Tay ông, không tấc sắt – Đằng sau ông, là vực thẳm – Phía trước ông, cừu thù, đang cầm dao và điên cuồng lao đến, với quyết tâm, không gì có thể son sắt hơn: ủi ông xuống vực. Ông không thể và cũng chẳng có con đường nào, để mà lùi. Nhắc với ông: Khi kẻ thù nó đã dí dao vào sườn mình, thì cũng phải biết đường mà rút khẩu súng trong túi ra, rồi chĩa thẳng vào cái bọng đái của nó:
Đã dư bốn chục năm, kể từ khi thống nhất Đất nước. Sao bây giờ, đ/c vẫn chia rẽ vùng miền ra, như thế. Chúng ta, đi làm Cách mạng, chứ có phải là đi ăn cỗ đâu, để chia phần rành mạch: Tổng Bí thư, phải là người miền Bắc – Thủ tướng, phải là người miền Nam... Nếu muốn rạch ròi, chúng ta, phải nói rõ ra với nhau, như thế này: Ai giỏi, thì làm – ai dốt, thì về. Đ/c vỗ ngực, tự nhận mình “có lí luận”. Nhưng tôi thấy, cái gọi là lí luận của đ/c, rặt một thứ “lí sự cùn”. Chưa có một luận điểm nào của đ/c, phù hợp với thực tế. Cho nên, quanh đi – quẩn lại, đ/c chỉ dám diễn thuyết cho cái đám ẩm ương, nửa điếc – nửa nghễnh ngãng, nó nghe. Chứ nếu đã giỏi đến mức, có thể “đổi trắng – thay đen”, xin đ/c: Hãy lên một cái diễn đàn mở, mời “các thế lực thù địch và phản động” đến. Sau đó, tranh luận công khai và thẳng thắn, với “các luận điệu Tuyên truyền xuyên tạc và bậy bạ” của chúng. Ở đó, liệu đ/c, có thể vặn được cổ, cho dù, chỉ là 1 con tép riu. Tỷ như, lão Dân già ? Không dám làm việc ấy, hãy câm cái mồm đi và đừng có mà nói với tôi: đ/c là loại người “có lí luận” và biết lí sự.

   Đây là tử huyệt thứ nhất của ông Tổng: Thực lực không có, nhưng vẫn tham quyền – cố vị. Từ đó, kích động cuộc đấu đá nội bộ. Khiến đồng đội của ông, phải trở mặt và phải phá ông, theo cái cách “từ trong phá ra”.

   Hình ảnh nội tuyến 1

   Bạn đọc, xin hãy ngắm cái vòm đá kia. Nó không dễ sập, nếu bị đè, từ trên xuống. Nhưng mọi chuyện, sẽ đơn giản hơn nhiều, nếu lực tác động ấy, lại được đặt theo hướng, từ dưới lên trên.

   b-Hành xử với đồng đội như thế, chưa đủ. Ông chăm sóc quần chúng, còn tận tâm hơn.

-Xưa nay, ông nổi tiếng là người ham học. Trên giời – dưới biển, cái gì ông cũng biết – cái gì ông cũng hay. Ông chỉ không biết câu nói của Đức Thánh Trần: “Khoan thư sức dân, ấy là kế sâu rễ - bền gốc. Là thượng sách, để giữ Nước”. Chính vì thế, nên ông bóc lột Nhân dân thậm tệ. Dĩ nhiên, qua sưu cao và thuế nặng. “Các thức thuế các làng thêm mãi”. Nhưng Tổng đây, vẫn chẳng muốn dừng.  Ông làm ngơ, khi lũ lâu la đi cướp đất của dân nghèo. Chuyện đó, nào phải là cá biệt. Hang cùng – ngõ hẻm trên đất nước này, ở đâu mà chẳng có. Chỉ cần ra ngõ, là chạm tay vào nó. Mục đích cuối cùng của ông: “Làm cho thập thất cửu không/ Làm cho xơ xác, khốn cùng chưa thôi”. Của đáng tội, ông không tham nhiều trong cái đống của ăn cướp ấy. Ông dùng nó, để chia cho lũ lâu la. Hiển nhiên, đó là cái giá, để mua lòng trung thành mù quáng của chúng. Ngu như ông, sao biết rằng: Để dân đói, cái gì đến, nó tất sẽ đến.

   Và, lúc đó, sẽ không có ôn hòa. Như, sự việc đã từng xảy ra, ở cái trạm thu phí Cai Lậy nữa đâu. Tổng Trọng và cả cái Đảng CS Việt nam, hãy nhớ cho kĩ điều đó.

   -Miếng ăn của dân, ông giành. Môi trường sống của dân, ông đầu độc. Chỉ vì mấy lời phỉnh phờ của thằng bạn đểu, ông cho nhập công nghệ bãi rác của chúng về. Khoan hãy nói đến chuyện đắt – rẻ và hiệu quả kinh tế của chúng. Chỉ cần biết, với những dây chuyền và công nghệ ấy: Biển của nước mình, đang hấp hối. Các dòng sông của nước mình, đang dần chết. Không khí của nước mình, hôi thối và đầy bụi. Nguồn nước ngầm, đang cạn kiệt và ngày càng bị ô nhiễm nghiêm trọng. “Thập diện, mai phục”. Ông Tổng làm thế, dân mình:

Nỗi diệt giống, bề lo – bề sợ,
Người giống ta, biết có còn không?
Nói ra sởn gáy – động lòng,
Cha con khóc lóc, vợ chồng thở than.
                                Á Tế Á Ca – Phan Bội Châu

   -Sống trong một cái môi trường như thế, dân mình, không giành được giải quán quân về ung thư của Thế giới, ấy mới là chuyện lạ. Dân mắc bệnh, không xót thương cho họ thì chớ. Trên cương vị của mình, con quỷ cái Kim Tiến, còn đang tâm cho nhập thuốc giả về, để bán cho họ với giá cắt cổ. Không treo cổ nó lên, chứng tỏ, ông Tổng cũng là tòng phạm.

   -Cuộc sống vật chất, là như thế. Cuộc sống tinh thần, trăm vạn lần, còn khổ hơn. Những gì về Tự do và Dân chủ, mà Hồ Chí Minh đã long trọng hứa trước Quốc dân – đồng bào, đều bị ông xù. Nói một cách không ngoa: Ông đang vạch đường và chỉ đạo lũ lâu la thực thi chiến lược: Đưa nước Việt, quay trở lại với thời kì nô lệ. Và, có vẻ như, ông đã thành công.
“Tức nước, sẽ vỡ bở”. Cố tình đặt mình vào vị trí đối lập với Nhân dân. Đó là tử huyệt thứ 2 của ông Tổng.

   c-Từ những luận điểm trên, ta có thể thấy: ông Tổng, hoàn toàn không biết cách trị Quốc – an Dân. Vậy mà, đến giờ này, ông ta vẫn còn đứng được. Phải chăng, ông ta có cái tài trong lĩnh vực đối ngoại, để kéo lại? Không hề, có cái chuyện đó.

   -Sách Lục thao – thiên Thiểu chúng, chép rằng: 以弱击强者,必得大国之与,国之助. Dĩ nhược kích cường giả, tất đắc đại quốc chi dữ - lân quốc chi trợ. Áp dụng vào hoàn cảnh cụ thể của Việt nam: Chúng ta là một nước nhỏ và yếu. Muốn chống được thằng khổng lồ Trung cộng, tất phải hội đủ hai điều kiện tiên quyết: Thứ nhất, phải có đại quốc chống lưng và thứ nhì, phải được các nước lân bang phù trợ. Chưa có nó, thì bằng mọi cách, phải tạo ra nó. Ngây ngô như Trọng, sao biết được điều này. Chính vì thê, y đề xướng và ra sức cổ vũ cho cái chiến lước đối ngoại “ba không” của mình: “không tham gia các liên minh quân sự, không là đồng minh quân sự của bất kỳ nước nào, không cho bất cứ nước nào đặt căn cứ quân sự ở Việt Nam và không dựa vào nước này để chống nước kia”. Hậu quả nhãn tiền, các nước lớn, ngãng ra bằng hết. Cái vế thứ nhất: “có đại quốc chống lưng”, đã không xuất hiện. Ai được lợi ở đây, ngoài Tàu cộng.

   Trung cộng, lộng quyền ở Biển Đông. Philippines, đã gứi đơn kiện chúng, tại Tòa án Trọng tài thường trực (PCA). Họ, mời Việt nam tham gia. Cả Đẫn, chỉ đạo cho Bộ Ngoại giao, đứng ngoài. Chung cuộc, Philippines thắng. Còn chúng ta, mất đi một cơ hội vàng, từ trên trời rơi xuống: liên minh với lân quốc, để chống kẻ thù chung. Ngoài ra, với chính sách hai mặt: Trong nước, đàn áp khốc liệt các cuộc biểu tình của dân chúng, khi họ đòi bảo vệ chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ. Mặt khác, lại phỉnh phờ và ve vãn nhờ Quốc tế, làm giúp cho cái việc này. Chỉ có loại ấm đầu, mới đi đánh bạn và giúp đỡ bọn thần kinh. Hệ quả, cái chuyện “lân quốc chi trợ”, cũng không có nốt. Thân cô – thế cô, lại đứng trước một thằng khổng lồ. Ai thắng – ai thua, chẳng cần nói, ai cũng rõ.

   Quen thói ngông nghênh với thần dân của mình, ông Tổng còn mang cái thứ Luật rừng của mình ra, để “giao thiệp” với Thế giới. Ông mà không gật, hỏi có thằng mật vụ nào, dám to gan tới mức: Giữa thanh thiên – bạch nhật, sang tận nước Đức, “xô cửa xông vào, liều mình như chẳng có”, để mà bắt người? Dĩ nhiên, ông không phải là Thánh nhân. Bởi thế, đâu có lường trước được phản ứng quyết liệt của một nước văn minh và có chủ quyền. Cũng như, đâu có lường trước được, những hậu quả thê thảm của nó.

   -“Âm dương hòa hợp”. Cho nên, cái loại chuyên đi bắt nạt dân lành, tất luôn khiếp sợ trước cường quyền. Nhìn thấy Tàu cộng, ông run lên như chó nhìn thấy Sư tử. Vũ khí – khí tài, toàn mua về những đồ xịn nhất. Nhưng, chưa bao giờ, có ý định: Sẽ đem dùng nó. Bằng chứng, đó là sự hi sinh một cách hết sức vô nghĩa của 64 cán bộ và chiến sĩ Hải quân Nhân dân Việt nam, ở đảo Gạc ma. Thân thể của các anh, đã hòa tan vào trong nước biển. Nhưng nỗi oan khiên của các anh, không thể mất đi. Nó sẽ tích tụ, thành một khối và sẽ có lúc, nó sẽ được đặt lên mặt bàn: Trong phiên tòa của Nhân dân, xét xử tội ác của chế độ CS. Gần đây nhất, là vụ ươn hèn rút giàn khoan ra khỏi bãi Tư chính. Bãi này, nằm sâu trong Hải phận của Việt nam. Việc rút giàn khoan này, có thể so sánh với sai lầm chiến lược của Nguyễn Văn Thiệu – Tổng thống Việt nam Cộng hòa. Khi ông ra lệnh: rút lui chiến lược, sau khi thất thủ Buôn mê thuột, vào tháng 3 năm 1975.

   Không có tâm – không đủ tầm và hoàn toàn không có kinh nghiệm trong việc đối ngoại. Dẫn đến, sự cô lập và khinh ghét của cộng đồng Quốc tế. Đó là tử huyệt thứ 3 của ông Tổng.

   d-Người xưa, có câu: 智者不为谋,社稷危;者不使,使不通;勇者不,则边境侵.Trí giả bất vi mưu, tắc xã tắc nguy – Biện giả bất vi sứ, tắc sứ bất thông – Dũng giả bất vi đấu, tắc biên cảnh xâm. Tạm dịch: Không tận dụng người giỏi, để bày mưu: Xã tắc, tránh sao khỏi thảm họa. Kẻ phân biệt rạch ròi mọi mâu thuẫn và biết khéo ăn – khéo nói, mà không sai đi sứ: Sứ mệnh của Chúa, sao có thể được thực thi. Người dũng cảm, bị ngồi chơi – xơi nước: Biên cảnh, ắt bị lân bang xâm.

   Người thường, có Trí – Biện – Dũng thì tốt. Không có, chẳng sao. Nhưng đã là Chúa, phải hội tụ đủ cả 3 nhân tố này. Không những thế, phải ở tầm cỡ thượng thặng. Tiếc thay, Chúa Trọng, chẳng có nổi một. Thế nên, vận Nước, như con tàu giữa thác ghềnh, mà trên đó, không hề có bóng dáng của một ông thuyền trưởng giỏi.

   -Về cái gọi là Trí của ông Tổng, phần trên đã phân tích tương đối kĩ. Xin được phép, không nhắc lại. Chỉ xin, bàn về cái Biện của ông Giáo sư – Tiến sĩ Nguyễn Phú Trọng. Qua đó, độc giả sẽ thấy, cái bộ mặt thật và cái ánh hào quang giả tạo của ông ta, nó đẹp, đến mức như thế nào.

   Không thể phủ nhận: ông Tổng, chỉ là cái dạng gà mờ. Mắc bệnh tiền đình bẩm sinh. Do đó, chẳng có khả năng, phân biệt được đúng – sai và không có khả năng phân biệt được phương hướng. Chỉ cần một và chỉ một bằng chứng duy nhất, cũng thừa đủ để minh chứng cho cái luận điểm này: Ông không minh định được kẻ thù. Không minh định được kẻ thù, sao có thể lập ra được phương án phòng thủ Đất nước ? Không có phương án phòng thủ, Đất nước, như một cái nhà không nóc. Chưa bao giờ, ông coi cái thằng “bạn đểu” Trung cộng, là thù và chẳng khi nào, ông coi Hoa kì, là bạn. “Ý Đảng”, luôn đi ngược và xung đột lợi ích với “lòng Dân”. Điều đơn giản nhất ấy, mà ông còn không nhận ra. Nói chi đến những cái chuyện “công to – việc nhớn”. Cái “biện” của ông (nếu có), suy cho cùng, cũng chỉ là cái loại bao biện – là cái thứ biện biệt của lũ trẻ trâu và nếu có cao hơn nữa, cũng là cái loại lí sự cùn. Lũ lâu la của ông, thường giải trình rằng: Những lâu đài – những khối tiền của mà chúng có được, là do tích lũy từ việc “chạy xe ôm” – “buôn rượu lậu” hoặc bán “chổi chít”. Nghe chúng trơ trẽn nói ra những điều phi lí đến như thế, ông cũng im lặng, để biểu lộ thái độ đồng tình. Chẳng biết, ông nhu nhược – ông ngu hay cùng lúc, có cả 2 thứ ấy?

   -Nói về cái Dũng của ông, càng thêm buồn. Trong những năm cả nước đánh Mỹ, bao người đã tình nguyện và hăng hái cầm súng lên đường ra mặt trận. Trong số đó, thiếu gì người mới 12, 13 cái tuổi đầu. Ba X, chẳng hạn. Ông ta đánh trận, từ khi, “chim” của mình, vẫn còn chưa thèm mở mắt. Dĩ nhiên, không có cái chuyện: Đường ra mặt trận, “mùa này đẹp lắm” và chỉ gồm toàn những người tình nguyện. Ai không tình nguyện, tất sẽ bị cưỡng bức. Riêng ông Tổng, xin hỏi: đã trốn chui – trốn nhủi ở nơi đâu và bằng cách nào, mà không phải đi bộ đội? Các bác “xấu bụng”, còn bôi bác rằng: Người mẹ yêu quý của ông, không muốn dòng họ nhà mình, tuyệt tự. Cho nên, bà đã đánh đổi việc ấy, bằng 2 con gà mái cùng với mấy chục quả trứng. Thực – hư của câu chuyện đó, như thế nào ? Ông có dám thanh minh, trước bàn dân – thiên hạ ?

   Sợ chết, suy cho cùng, chưa phải là những cái gì tồi tệ nhất ở một con người. Có điều, đã nhát gan thì nên trốn kĩ ở nhà – chỉ nên bám váy mẹ và rúc đầu vào nách vợ và chỉ nên ăn quẩn xung quanh cái cối xay cùn. Giống như, lũ gà què. Ngo ngoe ra chỗ ba quân làm chi, cho hổ thẹn với chí làm trai. Đến chốn quan trường làm chi, để rước họa diệt thân vào người.


   Hèn như thế, cho nên, mới chỉ nhìn thấy con ngáo ộp Trung hoa, đã xun hết cả vòi. Để rồi, chưa bị chúng đánh, mà đã đầu hàng vô điều kiện.

   Tài hèn – chí cùn và nhát như thỏ đế. Đó là tử huyệt thứ 4 của ông Tổng.
Bốn cái tử huyệt ấy của ông Tổng, đánh từ ngả nào vào, cũng chết. Những cái khác, xin phép cả nhà, cho Dân già giữ lại một ít, để giắt lưng. Phòng khi, ông Tổng lên cơn, đến sờ đít lão Dân già, lão còn có vũ khí, để mà “giao thiệp nghiêm khắc” với ông ta.

   5-Ông Tổng, là con người như thế. Cho nên, còn ông Tổng, Nước Việt còn điêu linh. Chúng ta, còn mất mặt trên trường Quốc tế  – chúng ta, còn bị Tàu ép và chúng ta, càng bị lệ thuộc sâu vào chúng. Những sự việc này, rồi sẽ để lại di hại không dễ gì khắc phục, cho các thế hệ con cháu của chúng ta.

Phải thay đổi. Đó là mệnh lệnh của cả con tim và khối óc.

   Giữa cái xấu và cái tồi tệ, người thông minh, không chọn phương án 2. Mong rằng, các thành viên trong Hội nghị TW 6 lần này: hãy bừng tỉnh – hãy hành động và hãy tống cổ lão già: Tuổi cao – sức yếu; mắt mờ – chân chậm; ương ngạnh – dốt nát và bảo thủ về vườn. Theo “đúng quy trình” và đúng cái lộ trình, mà Đại hội Đảng lần thứ XII của quý vị, đã định ra.

Nguyễn Tiến Dân
Tel:  0168 – 50 – 56 – 430

Địa chỉ: Vì tin vào cái lũ CS đê hèn, nên bị chúng lừa đảo và cướp sạch của cải. Bởi thế, mất nhà và trở thành dân du mục. Nay đây – mai đó, chưa có nơi ở cố định.

07 September 2017

ĐI MUA ÁN TỬ HÌNH

Nguyễn Lai


                                                  Cô giáo Nguyễn Lai

(Viết cho học sinh bước vào năm học mới)

   Nghe có vẻ lạ đời lắm phải không các bạn? Nhưng mỉa mai thay đó là sự thật và chúng ta, đang sống ở cái xã hội quái đản nhất hành tinh mà nó còn được gọi là thiên đường.

   Chúng ta, hiện nay ai cũng có một án tử hình treo lơ lửng trên đầu mà chúng ta phải mua bằng tiền, bắt buộc phải mua...! Bởi vì cái suy nghĩ mỗi người cứ mải mê cho rằng "trước sau gì ta cũng chết mà"..! Một cách rất bất cần và thiếu trách nhiệm cho thân xác chúng ta. Người Việt chúng ta rất "can đảm" chẳng hề sợ chết và...họ vẫn sống thờ ơ, vô cảm với chính kẻ đã mang cái án tử vô lý đó treo lên đầu chúng ta.
Điều tui muốn nói đến đó các loại hóa chất độc hại được ngụy trang trong các loại thực phẩm thường ngày của chúng ta với những màu sắc tươi ngon và thậm chí kẻ bán còn cho rằng "bổ dưỡng" với một vẻ mặt rất chi là thiện cảm. Xuất xứ các loại chất kịch độc đó bắt nguồn từ người anh em BỐN TỐT, 16 CHỮ VÀNG của chúng ta tên gọi là China. Một người "anh em tốt" sẵn sàng ôm bạn và...cho một dao vào lưng.



   Kẻ thâm độc đó đã dạy cho người Việt giết người Việt bằng cách tẩm các chất độc hại đó vào thực phẩm hòng diệt vong một dân tộc có 4 ngàn năm văn hiến. Chung quanh chúng ta, không có thứ gì là không có chất độc hại, từ hạt gạo mốc được tẩm thuốc đánh bóng, đến sữa cho trẻ em uống cũng có chất độc Belamin phá nát nội tạng từng ngày. Trái cây rau củ, cơm bình dân, trứng gà vịt, bia rượu, dầu ăn, nước mắm giả, tương ớt, thức uống đóng chai (Tân hiệp Phát)...đều mang thần chết đến cho chúng ta theo phương châm "Tận diệt rồi đồng hóa sau" của Tập cận Bình.

   Chúng khai thác điểm yếu của chúng ta là nhanh, lời nhiều, mau giàu, tận dụng mọi thứ bỏ đi để kinh doanh trên xương máu của người khác mặc cho họ bệnh tật, đau đớn thể xác như thế nào. Chính tui đã tận mắt nhìn thấy họ làm dầu ăn từ mỡ thối, rữa thịt ôi bằng hóa chất, nấu chè với đường siêu ngọt, tiêm hoặc nhúng trái cây vào hóa chất theo nhu cầu của khách hàng, làm cafe giả và rượu bia giả bằng cồn công nghiệp..vv...

   TẠI SAO CON NGƯỜI LẠI ĐỘC ÁC VỚI ĐỒNG LOẠI NHƯ VẬY?

   Đó là vì tính tham lam, sống vô cảm với mọi người và xã hội, vô trách nhiệm. Nghiêm trọng hơn là họ đã lừa dối dân mình để tiếp tay cho giặc thôn tính đất nước, quê hương mình. Một gia đình có người mang bệnh ung thư thì không tán gia bại sản thì cũng nghèo đói mà nằm chờ chết. Và âm mưu của giặc đã thành công nhờ những kẻ này.

   Từ khi mở cửa bang giao (1990) đến nay, hầu như người dân cả nước đã nếm hầu hết các chất độc của tàu cộng. Mỗi ngày cả nước chết vì bệnh ung thư từ 200 - 300 nhân mạng, chưa kể chết vì tai nạn giao thông từ 30 - 60 người/ngày, cao hơn số người chết vì chiến tranh. Rồi nào là Formosa, Boxit Tây nguyên, nhiệt điện Vĩnh Tân, nhà máy giấy Cần thơ...đem thảm họa đến cho môi trường Việt nam, diệt tận gốc một dân tộc qua đường nước sinh hoạt, muối ăn và nước mắm. Các bạn hãy lấy 90 triệu dân số chia cho số người chết thì sẽ biết dân tộc ta sẽ còn tồn tại bao nhiêu năm nữa? Xin thưa, chưa đến 10 năm nữa là dân tộc Việt sẽ tuyệt chủng..!! Thật đáng sợ.

   Tui còn nghi ngờ rằng, có thể một ngày nào đó chúng sẽ mang chất phóng xạ qua Việt nam và vất bừa bãi để chúng ta chết hàng loạt nhanh hơn. Bởi vì bọn tàu cộng có một bản tính rất đê tiện và thâm độc. Chúng thù rất dai và kiếm mọi cách để xâm lược, cướp biển đảo, đất đai của người Việt bằng những trò bẩn thỉu nhất và mạng sống của tất cả chúng ta chỉ được tính bằng giờ, bằng phút mà thôi, không một kẻ nào có thể thoát được.

   Tại sao chúng ta vẫn thờ ơ vô cảm khi thấy những điều bất công đó mà không loại bỏ, tẩy chay, lên tiếng phản đối? Tại sao ta lại im lặng chấp nhận một cách nhẫn nhục khi một kẻ tán tận lương tâm cùng bè lũ đem thuốc ung thư giả lừa bán cho người bệnh, cho người thân yêu của mình để hút hết những giọt máu cuối cùng của họ rồi tán gia bại sản mà vẫn chết đau đớn...?

   Giặc không phải chỉ có ở biên cương mà chúng đang ở trong nhà từng người của chúng ta rồi đó các bạn..! chúng ta đừng nhìn với những ánh mắt vô cảm và thờ ơ cả chính bản thân mình để rồi tương lai của con cháu chúng ta sẽ ra sao?
Cuộc sống ở thế gian này là để đấu tranh cho sự sống tồn tại, đem niềm vui và hạnh phúc đến với anh em mình. Nhận biết việc làm đúng sai mà răn dạy con cháu, đừng vì lòng tham chỉ biết riêng mình, mình thờ ơ với cái ác .

   Hãy làm mọi điều có thể, từ những việc bé mọn nhất cho anh em, cho xã hội và cho đất nước chúng ta để khi chúng ta không còn chúng ta không phải xấu hổ một khi con cháu chúng ta hỏi rằng "Cha ông của con đã làm gì cho chúng con?".


7/9/2017
Nguồn : https://www.facebook.com/photo.php?fbid=1968711753416305&set=a.1424819564472196.1073741830.100008324985598&type=3&theater