09 December 2015

THỰC TRẠNG XÃ HỘI VÀ GIÁO DỤC VIỆT NAM HIỆN NAY

THỰC TRẠNG XÃ HỘI VÀ GIÁO DỤC VIỆT NAM HIỆN NAY
                                                                                                                                TRẦN THIẾT THẠCH 12.2015
Hơn 40 năm qua, xã hội Việt Nam đã phải sống trong chế độ độc tài toàn trị, do sựáp đặt của đảng cộng sản Việt Nam. Sự tang tóc, thảm kịch của chiến tranh đã lùi về quá khứ, nhưng vết thương hậu chiến vẫn còn âm ỉ kéo dài cho đến tận hôm nay. Đất nước đã thống nhất, nhưng nhân tâm ly tán do chính sách mị dân "hòa giải hòa hợp dân tộc", mà thực chất là sự phân biệt đối xử của chế độ cộng sản cầm quyền đã làm cho hàng triệu người phải bỏ nước ra đi, hàng trăm ngàn người phải bỏ xác phơi thây một cách oan nghiệt, tức tưởi trên biển cả hay trong rừng sâu trước đây. Ở trong nước, cho đến nay, nền kinh tế do các "nhóm lợi ích" của hệ thống tài phiệt "đỏ" khuynh đảo lộng hành, ngân sách quốc gia đã có nguy cơ vỡ nợ, đời sống của đa số người dân lao động vẫn nghèo khó, cơ cực. Thực trạng xã hội đã bị phân hóa và xuống cấp nghiêm trọng về mọi mặt. Đặc biệt, đau lòng nhất là thế hệ trẻ đã mất phương hướng, mất lòng tin, do cuộc sống hiện tại bị giam hãm, tương lai mờ mịt, dẫn đến tha hóa về đạo đức, lối sống. Suy cho cùng, chính hệ thống độc tài toàn trị đã làm cho đất nước Việt Nam chìm đắm trong bi kịch lạc hậu so với thế giới hiện đại.
Giáo dục là nền tảng và cũng là động lực quan trọng nhất cho sự phát triển của một dân tộc. Theo ý nghĩa khái quát đó, thực trạng giáo dục tại Việt Nam hiện nay đã suy thoái trầm trọng, kể cả về mục tiêu, cấu trúc, tổ chức, phương thức vận hành và hiệu quả của nó.
Về mục tiêu giáo dục, tuy nhà cầm quyền đã nêu ra những khẩu hiệu rất tốt đẹp như "công bằng, dân chủ, văn minh" nhưng thực chất chỉ là khẩu hiệu rỗng tuếch, lý thuyết suông, mị dân, mà hậu quả đã mất hướng, tụt hậu, không theo kịp trào lưu phát triển ngày càng văn minh, tiến bộ của thế giới. Công bằng ư? - Làm gì có! Dân chủ ư? - Làm gì có! Văn minh ư? - Càng không có! Đó cũng chính là thực trạng bi kịch của nền giáo dục Việt Nam hiện nay.
Về cơ cấu tổ chức, phương thức vận hành, do chính sách giáo dục bảo thủ, cực đoan nên đã quá lạc hậu so với thế giới hàng thế kỷ! Chương trình, nội dung giáo dục cho từng cấp do thiếu cập nhật, nên đã rất chậm trong qui trình bổ sung, cải tiến cả về nội dung và phương thức đào tạo.
Nhìn một cách bao quát, nội dung giáo dục trong các ngành khoa học xã hội nhất là các môn triết, văn, sử không thể hiện được tính khoa học, trung thực, khách quan mà vẫn duy trì nội dung, phương pháp giáo dục cực đoan, bảo thủ và nhồi sọ, đậm đặc tư tưởng chính trị của đảng cầm quyền, trên nền tảng chủ nghĩa Mác-Lê Nin là chính, khiến cho học sinh, sinh viên chán nản, hoài nghi, miễn cưỡng và vô tình "nuốt" phải những kiến thức, quan điểm tư tưởng lạc hậu và độc hại. Đây cũng là nguyên nhân chính dẫn đến sự bế tắc về tư duy, tư tưởng trong thế hệ trẻ, sống dật dờ, mất định hướng, buông thả và sa đọa trong lối sống, thậm chí gây ra những tội ác bất nhân không lường trước được. Nếu chịu khó theo dõi tin tức hàng ngày tại Việt Nam, chúng ta không khỏi kinh hoàng trước những thảm án giết người (do nhiều nguyên nhân) thật kinh hoàng, mà đa số thủ phạm đều ở độ tuổi thanh niên! Một nền giáo dục bảo thủ, lạc hậu, sai lầm tất yếu sẽ dẫn đến sự hư hỏng, băng hoại về nhân cách con người, sự suy đồi về đạo đức trong mỗi cá nhân, cái ác lan tỏa một cách đáng sợ trong xã hội. Mọi cái ác phát sinh do nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên nhân sâu xa nhất vẫn là do nền tảng giáo dục của đất nước đã ngày càng lạc hậu và suy đồi.
Nội dung giáo dục trong các ngành khoa học tự nhiên cũng bi đát không kém. Chính quyền và ngành giáo dục Việt Nam hiện nay tỏ ra rất "tự hào" rằng đã đào tạo hàng trăm ngàn tiến sĩ, hàng triệu kỹ sư, nhưng thực chất, số lượng những bằng phát minh, sáng chế lại là con số rất hiếm hoi, rất nghèo nàn! Nguyên nhân rất dễ hiểu là các ngành khoa học thực nghiệm, sáng chế phát minh không theo kịp đà phát triển như vũ bão của thế giới hiện đại. Những nội dung giáo dục về khoa học thực nghiệm đã quá lạc hậu, kèm theo sách lược, chiến lược đào tạo mất cân đối giữa cung và cầu, đã tạo ra khủng hoảng vừa thiếu vừa thừa trong các ngành khoa học tự nhiên. Thống kê xã hội gần đây nhất, tháng 10/2015 cho thấy, gần 200 ngàn kỹ sư, cử nhân, cao học trong nước đang trong tình trạng thất nghiệp, phải mưu sinh bằng những nghề nghiệp không đúng với chuyên môn, chuyên ngành đã học. Thật tủi hổ khi nhìn những nước trong khu vực đã có những bước phát triển vượt bậc về khoa học kỹ thuật, làm nền tảng cho sự phát triển kinh tế - xã hội, trong khi Việt Nam vẫn dẫm chân tại chỗ, thậm chí là tụt hậu, khủng hoảng và phân hóa một cách tệ hại. Trí tuệ, chỉ số thông minh của người Việt Nam không thua gì các dân tộc trong khu vực, kể cả đối với thế giới, nhưng vì sao dân trí không phát triển, khoa học kỹ thuật quá lạc hậu, lệ thuộc vào nước ngoài? Câu trả lời đã quá rõ như những phân tích khái quát đã nêu trên.
Thiết nghĩ, để chuyển hóa thực trạng giáo dục tại Việt Nam hiện nay cần có sự đổi mới tư duy toàn diện một cách thực chất về cơ cấu tổ chức, nội dung và phương thức vận hành. Một cách khái quát, nền tảng giáo dục phải bám rễ sâu xa vào những truyền thống văn hóa tốt đẹp vốn có từ ngàn xưa của dân tộc, vứt bỏ tư duy giáo điều, bảo thủ và quan trọng nhất là phải luôn có ý thức cập nhật, tiếp thu, học tập, rút kinh nghiệm về cơ cấu tổ chức, nội dung và phương thức vận hành của các nền giáo dục tiên tiến, hiện đại của thế giới (từ các bậc học mẫu giáo, tiểu học, trung học, cao đẳng, đại học, sau đại học). Chính sách giáo dục phải được đặt trên nền tảng sâu xa là Tính Nhân Bản và Khai Phóng nhằm đảm bảo cho từng thành viên trong xã hội được phát triển trí tuệ một cách toàn diện về thể lực, trí lực, được đảm bảo hưởng quyền tự do cá nhân trong chính thể dân chủ pháp quyền, tôn trọng công lý, đảm bảo hài hòa lợi ích cá nhân và lợi ích cộng đồng.
Một xã hội mà chủ sở hữu về tài sản, tiền bạc, cơ sở vật chất ngày càng nằm gọn trong tay những "nhóm lợi ích" của hệ thống tài phiệt "đỏ" tha hồ vơ vét bằng mọi thủ đoạn thì tất yếu sẽ dẫn đến bất công xã hội, phân hóa giàu nghèo ngày càng gay gắt. Những vụ án tham nhũng hiện nay ở Việt Nam đã lên đến hàng chục ngàn tỉ đồng đã trở thành chuyện... bình thường! Cái ác lộng hành ngày càng phát triển trong xã hội một cách đáng sợ, nhân tâm ngày càng ly tán một cách thảm hại như hiện nay là vết thương rất lớn cho cả dân tộc! Vết thương rất lớn nầy bắt nguồn từ đâu? Từ một hệ thống chính trị lạc hậu, lỗi thời và độc ác. Đó là một thảm họa cho cả dân tộc.
Điều có ý nghĩa sống còn cho vận mệnh đất nước hiện nay, không còn con đường nào khác hơn là phải tiếp tục tiến hành một cuộc vận động sâu rộng về tư tưởng, vừa quyết liệt, vừa kiên trì trong các tầng lớp cộng đồng dân tộc, nhất là trong thế hệ trẻ để họ có nhận thức một cách sâu sắc về thực trạng, bản chất phi nhân bản, mục nát của chế độ chính trị hiện hành tại Việt Nam hiện nay. Từ đó, khơi dậy truyền thống yêu nước lâu đời, đồng lòng và quyết tâm đấu tranh dưới mọi hình thức, phương thức vận động để chuyển hóa, xây dựng một thể chế chính trị thực sự Nhân Bản và Khai Phóng, đảm bảo cuộc sống tự do dân chủ cho đất nước. Tóm lại, muốn chấn hưng, nâng cao dân trí, dân khí thì phải đầu tư và phát triển giáo dục một cách căn cơ trên nền tảng Nhân Bản và Khai Phóng như đã phân tích một cách bao quát như trên. Hiện nay, ở trong nước, cũng có không ít những trí thức, những nhà giáo dục tâm huyết đã phân tích khá sâu sắc thực trạng giáo dục đang tiếp tục xuống cấp, lạc hậu và cũng đã có những đề xuất cải cách, chấn chỉnh khá cụ thể. Tuy nhiên, những đề xuất cải cách, chấn chỉnh ấy chỉ là những giọt nước nhỏ nhoi, những cơn gió yếu ớt thoáng qua, chẳng có hiệu ứng và kết quả gì đáng kể vì thể chế chính trị độc tài toàn trị vẫn còn đó, vẫn tha hồ chứng tỏ quyền lực lộng hành một cách bất nhân. Vì vậy, tâm trạng thất vọng, mất phương hướng sống, bấp bênh trong sự nghiệp, tuyệt vọng vì phải chứng kiến hằng ngày tình cảnh bất công, áp bức trong xã hội. Quả thật là bi kịch trong cộng đồng dân tộc, nhất là trong giới trẻ ở Việt Nam hiện nay.
Thể chế chính trị như thế nào thì thực trạng giáo dục như thế ấy. Hai mặt của một vấn đề. Vì vậy, vấn đề cốt tủy hiện nay là: Toàn thể dân tộc Việt Nam, không phân biệt xuất xứ bản thân, giai cấp, ý thức hệ, tôn giáo, đảng phái, hãy đồng tâm nhất trí đấu tranh giải thể chế độ chính trị hiện hành, kiên quyết xây dựng một thể chế chính trị đa nguyên, nhân bản, nhằm xây dựng một nước Việt Nam cường thịnh, thực sự mang lại cuộc sống tự do dân chủ cho cả dân tộc. Đó cũng là tiền đề có tính sống còn cho cả dân tộc. Từ đó, mới có thể trở về vấn đề gốc: Tập trung cho sự nghiệp giáo dục một cách toàn diện, trên nền tảng đổi mới tư duy, kết hợp hài hòa giữa truyền thống và hiện đại, nhằm chấn hưng, nâng cao dân khí và dân trí, làm nền tảng vững chắc trong công cuộc xây dựng và phát triển đất nước một cách bền vững và lâu dài.

02 December 2015

THƯ NGỎ CỦA BAN VĐTL HỘI GIÁO CHỨC CHU VĂN AN

Thư Ngỏ
                          
                                                                       Hà Nội, ngày 01 tháng 12 năm 2015

Kính gửi quý vị giáo chức Việt Nam

Kính thưa Quý Vị,

Chúng tôi là những người đã từng phục vụ trong ngành giáo dục thuộc nhiều lãnh vực, đã nhiều năm đứng trên bục giảng để tận tâm phục vụ việc giảng dậy con em nhiều lứa tuổi, theo phương châm đã được Quản Trọng cổ suý từ ngàn xưa: “Bách niên chi kế mạc như thụ nhân” ( nghĩa là kế hoạch trăm năm không gì bằng trồng người).

Thực vậy, việc giáo dục đào tạo những thế hệ thanh niên có trình độ kỹ thuật, khoa học tiên tiến, đồng thời là những công dân biết thương yêu đồng loại, hữu ích cho xã hội và cho đất nước vốn là mục tiêu quan trọng hàng đầu của mọi quốc gia. Tuy nhiên những sự việc diễn ra hàng ngày trước mắt không khỏi khiến chúng ta không ưu tư, suy nghĩ. Chúng tôi đều có những trăn trở giống nhau về sự nghiệp giáo dục và thực trạng giáo dục ngày một xuống cấp nghiêm trọng của nước nhà. Chính vì lẽ đó, chúng tôi đã ngồi lại với nhau để đi đến một quyết định thành lập Ban Vận Động Hội Giáo Chức Chu Văn An để phục vụ cho những mục tiêu nói trên.

Sự chọn lựa Chu Văn An, một nhà giáo mẫu mực có công rất lớn đối với nền giáo dục Việt Nam để đặt tên cho Hội Giáo Chức Chu Văn An, nhằm nói lên hoài bão của Hội là góp phần chấn hưng tình trạng xuống cấp của hệ thống giáo dục hiện nay, cũng như góp phần giải quyết những vấn đề ảnh hưởng đến thế hệ tương lai của đất nước.

Thiết nghĩ “một cây làm chẳng nên non” nên chúng tôi tha thiết kêu gọi quý vị cùng ủng hộ, góp phần cũng như tham gia vào Hội để cùng với anh em chúng tôi xây dựng những thế hệ thanh niên rường cột của nước nhà. Được như vậy, mỗi cá nhân chúng ta cũng thấy mãn nguyện, mà đất nước, xã hội cũng được cường thịnh, an hoà do sự chung đắp xây dựng của những con người được hướng dẫn, giáo dục theo tinh thần nhân bản, khoa học, khai phóng, đại chúng và sáng tạo.

Chúng tôi rất mong mỏi nhận được những ý kiến đóng góp và sự tham gia của quý vị. Xin liên lạc với chúng tôi qua hộp thư HoiGiaoChucChuVanAn@gmail.com hoặc liên lạc với những anh chị em trong Ban Vận Động có tên trong danh sách bên dưới.

Trân trọng kính chào đoàn kết.

Ban Vận Động thành lập Hội Giáo Chức Chu Văn An
Vũ Mạnh Hùng  - ĐT : 0902219982
Đỗ Việt Khoa – ĐT : 0906280006
Tô Oanh – ĐT : 0985396418
Vũ Hùng – ĐT : 0125383830626
Nguyễn Tiến Dân – ĐT : 01685056430
Nguyễn Thế Hùng – ĐT : 0905233440
Vi Đức Hồi – ĐT : 01665907650
Phạm Minh Hoàng – ĐT : 0938157501

Hội Giáo Chức Chu Văn An


I.                        Nhu cầu thành lập :

Cả xã hội Việt Nam hiện nay, đặc biệt là những người có tâm huyết hay quan tâm đến lãnh vực giáo dục, đều phải đau lòng đối diện với tình trạng phẩm chất của học sinh, của nhà giáo, của tài liệu giáo khoa và của cả hệ thống giáo dục Việt Nam đang xuống cấp trầm trọng. Trước tình trạng này, những giáo chức có lương tâm không thể im lặng và thụ động. Tuy nhiên, từng tiếng nói đơn lẻ sẽ rơi vào khoảng không. Giáo chức Việt Nam cần chung lòng, chung sức, chung hành động trong nỗ lực chận đứng cơn xoáy tuột dốc hiện nay.

    II.            Mục tiêu :

Sự chọn lựa Chu Văn An, một nhà giáo mẫu mực có công rất lớn đối với nền giáo dục Việt Nam, để đặt tên cho Hội Giáo Chức Chu Văn An nhằm đạt đến 4 mục tiêu:

1.      Góp phần giải quyết tình trạng xuống cấp của hệ thống giáo dục hiện nay.
2.      Góp phần giải quyết những vấn đề ảnh hưởng đến thế hệ tương lai của đất nước.
3.      Tương trợ,  giúp đỡ lẫn nhau để vượt qua những hoàn cảnh khó khăn.

    III.            Tôn Chỉ :

1.      Nêu cao tinh thần “tôn sư trọng đạo”, duy trì và bảo vệ những giá trị tinh thần của dân tộc dựa trên những tiêu chuẩn chân - thiện - mỹ.
2.      Kết hợp hài hòa truyền thống luân lý của dân tộc Việt Nam với nền văn minh tiến hóa của nhân loại thế kỷ 21.
3.      Đón nhận mọi quan điểm trong tinh thần dân chủ. Các sinh hoạt của Hội được xây dựng trên tinh thần nhân bản, khoa học, đại chúng, khai phóng và sáng tạo.

   IV.            Sinh Hoạt :

1.      Các sinh hoạt do một Ban Điều Hành sắp xếp, điều hợp; quy tụ những vị có tâm huyết và kinh nghiệm trong lãnh vực giáo dục đảm nhiệm.
2.      Tại các địa phương, khi có nhu cầu và điều kiện, sẽ nghiên cứu việc thành lập những Ban Điều Hành tại địa phương.
3.      Tùy theo nhu cầu và tình hình phát triển, Hội có thể thực hiện những ban chuyên môn, ban nghiên cứu, ban soạn thảo...
4.      Hội có thể thực hiện nhiều loại sinh hoạt đa dạng:
·         Nghiên cứu về các vấn đề giáo dục và khoa học.
·         Lên tiếng về những vấn đề liên quan đến giáo dục, đến đội ngũ giáo chức Việt Nam.
·         Xiển dương, phát thưởng những thầy cô có tâm huyết cũng như có sáng kiến trong các lãnh vực giáo dục
·         Hội thảo về các vấn nạn và các vấn đề trong lãnh vực giáo dục, khoa học.
·         Lập Quỹ giúp đỡ các thầy cô, các học sinh cũng như các cơ sở, trường lớp có hoàn cảnh khó khăn.
·         Phát hành qua dạng điện tử hoặc dạng truyền thống các tác phẩm, ấn phẩm cũng như các công trình nghiên cứu.

     V.            Tiến trình thành lập :

1.      Khởi sự hình thành Một Ban Vận Động, gồm khoảng 10 thành viên.
2.      Ban Vận Động thảo luận và thông qua nền tảng sơ khởi của Hội như tên, mục tiêu, tôn chỉ,..
3.      Ra mắt Ban Vận Động, quảng bá nhu cầu thành lập, mục tiêu, tôn chỉ,...
4.      Ấn định khung thời gian để mời gọi tham gia hội. Những người tham gia trong thời gian này sẽ là những thành viên sáng lập.
5.      Hình thành Ban Điều Hành Hội. Ban Điều Hành chung quyết Tên Hội, mục tiêu, tôn chỉ,… và soạn thảo điều lệ Hội.
6.      Mời gọi rộng rãi mọi giáo chức Việt Nam tham gia hội. Hình thành các chi nhánh tại các miền, các tỉnh, tùy theo sự phát triển của Hội.

 VI.            Kết Luận:
Giáo dục là lãnh vực trọng yếu của đất nước. Việc đào tạo những thế hệ trẻ có tinh thần dân tộc, yêu nước, có tinh thần nhân bản, có khả năng khoa học kỹ thuật cao... là yếu tố then chốt để đất nước tiến bộ theo kịp trào lưu của thế giới. Đây cũng là nhiệm vụ góp phần của tất cả mọi công dân, đặc biệt những thầy, cô phục vụ trong lãnh vực giáo dục. Hội Giáo Chức Chu Văn An mong mỏi được sự tiếp tay của tất cả để chúng ta cùng hoàn thành thiên chức cao qúy này.

***


23 November 2015

CHỌN NGƯỜI KẾ VỊ

CHỌN NGƯỜI KẾ VỊ
                                                            
                                                          Nguyễn Tiến Dân


1-Lâu lắm rồi, mới gặp lại cố nhân. Vừa chạm mặt, bác ấy, đã phang mình: “Ông, chưa bị sao à?”. Mình cười: “Chẳng có nhẽ, ông muốn tôi,bị sao à?”. Bác ấy cũng cười:

– Những vấn đề, mà ông góp ý cho cái đảng của chúng tôi: Phải công nhận, là thiết thực và chí lí. Nhưng, cái cách châm chọc của ông, khó chịu bỏ mẹ. Tôi mà là Tổng Bí thư, tôi sẽ cho mời ông, đến Ban Tuyên giáo Trung ương. Để nghe, đội ngũ Giáo sư – Tiến sĩ, đầu bạc phơ – mắt trố lồi của chúng tôi, thuyết giảng. Nếu cãi lại những con mọt sách ấy, sẽ cho nhập kho luôn.

– Số tôi nhọ. Vì, ông không phải là Tổng Bí thư. Nên tôi không có cơ hội, để kiểm tra trình độ của mấy tay Giáo sư – Tiến sĩ ấy. Do đó, tôi vẫn được an toàn. May cho đảng CS, ông không phải là Tổng Bí thư, nên tôi không có cơ hội, làm cho cái đảng của ông, bị mất mặt.

– Sao vậy?

– Tôi kể ông nghe, chuyện cháu Đỗ Đăng Dư. Cháu nó, ở độ tuổi vị thành niên – Cháu nó, trộm của người ta, có triệu rưỡi VND – Cháu nó, đã trả lại. Vậy mà, cái đảng CS chết tiệt, à quên, “quang vinh” nhà các ông, vẫn tống cháu vào tù. Trong tù, cháu được các ông, tận tình “chăm sóc” và, được hỏi cung, bằng Cơ quan Điều tra, “giỏi nhất Thế giới”. Cảm động, trước cái sự “quan tâm” ấy, trong vòng 2 tháng: Cháu chỉ kịp, khai sơ sơ, thêm có 4 vụ trộm nữa. Với cái tốc độ rùa bò ấy, biết đến bao giờ, cháu mới bịa đủ 4 000 vụ trộm khác. Cho các chú điều tra viên, có đủ chỉ tiêu, mà cấp trên giao – Cho Thế giới biết, cái tài của Công an Việt nam. Hệ quả, các chú Công an, không còn đủ kiên nhẫn nữa. Và thế là, cháu bị đánh chết, với tội danh, “rửa bát không sạch”(!) Một tội danh, chưa từng có, trong bộ Luật hình sự của bất cứ 1 Quốc gia nào, trong Thế giới của loài Người.

Sự đoản mệnh của cháu, khiến cả Xã hội, bàng hoàng. Họ, đã nhìn thấy rõ: Bộ mặt “tươi đẹp” của cái gọi là, “Thiên đường” xã nghĩa của các ông.

Sự đoản mệnh của cháu, tô thắm thêm, truyền thống anh hùng của ngành Công an Việt nam: Biến (kẻ) không (có tội), thành (ra) có (tội) – Biến(việc) khó ( trẻ vị thành niên, bị đánh chết, trong lao tù CS), thành dễ (cháu chết, là do bị bạn tù đánh).

Trong cái sự đoản mệnh của cháu, ngành Công an Việt nam (dĩ nhiên, là thừa mứa Lương tâm và, hết sức Trí tụệ), hoàn toàn vô can. Cháu bị bắt, “theo đúng qui định của Pháp luật”. Và chết, “theo đúng qui trình”, mà những bộ óc ngu xuẩn nhất, có thể nghĩ ra.

-Chuyện của cháu Dư, liên can gì ở đây?

-Sao lại không? Xin nhắc lại: Một cháu vị thành niên, chỉ trộm có triệu rưỡi VND. Không những thế, cháu nó, đã trả lại cho người ta. Thế mà, “theo đúng qui định của Pháp luật”, cháu nó vẫn bị bắt và, phải trả giá, bằng tính mạng của mình. Luật pháp của các ông, “nghiêm minh” gớm nhỉ.

Vậy, trong trường hợp, cái chính quyền CS của các ông: Lừa đảo – Lật lọng và Ăn cướp có tổ chức của chính lão Dân già này, số tiền mặt, hàng chục ngàn lần lớn hơn như thế. Tất cả, đều có nhân chứng – vật chứng, một cách hết sức rõ ràng. Xin hỏi ông: Các ông, định bắt bao nhiêu thằng CS – định bắt bao nhiêu con CS, trong vụ này? Và, các ông, định đập chết, bao nhiêu đứa trong số đó, ở trại giam của các ông? Cho, tương xứng, với cái chết của cháu Dư. Cho, dư luận trong và ngoài nước: Thấy cái “nghiêm minh” của “Luật pháp”, chứ không phải, loại “Luật rừng” của  Cộng sản. Các ông, liệu có thể, đưa ra được, câu trả lời không?

-…

-Xin lỗi ông, kể làm chi, đến cái đội ngũ DLV, sứt môi – lồi rốn, chuyên lí sự cùn của đảng CS. Cho dù, ông trùm của bọn chúng, “Goebbels của Việt nam”: ngài Đinh Thế Huynh, cũng không thể, trả lời được, câu hỏi đó.

Ông nên nhớ: sau Nhập kho, sẽ phải là, 1 phiên tòa công khai. Ông thử đoán xem: Tại đó, ai sẽ cho ai, được ngồi vào cái ghế của bị cáo?

-Giả sử, chúng tôi không xử lí ông. Nhưng, chúng tôi, sẽ triệt kinh tế của ông. Đây là độc chiêu, mà chúng tôi vẫn thường dùng và, nó tỏ ra, rất hiệu nghiệm. Ông nghĩ sao?

-Các ông, đâu chỉ có nói mồm. Trong suốt 3 ngày qua, các ông, đã liên tiếp, có 3 cuộc “kiểm tra” nhà hàng của tôi. Các ông, xúi chủ đất, tăng giá thuê mặt bằng. Rồi có lúc, các ông sẽ lập chốt An ninh – Trật tự, ngay trước cửa nhà hàng. Nếu những biện pháp ấy, vẫn không có hiệu quả: Các ông, xá gì mà không rút Giấy phép Kinh doanh của tôi. Ngu si như các ông, sao có thể, nghĩ khác đi được.

Nói cho cái mặt ông biết: Cán bộ CS các ông, rặt 1 loại “mặt ngay – tay đờ”. Rời Nhà nước ra, các ông chết đầu nước. Dân già, không phải hạng như vậy. Không làm thứ này, thì lão ta, sẽ làm thứ khác. Xin hé lộ, cho ông biết: Nhiều bà con dân oan, đã tìm đến tôi và đề nghị tôi, viết chuyện oan khuất của họ. Dời non – lấp biển, như người Anh hùng Đoàn Văn Vươn, tôi không làm được. Chứ dăm ba cái chuyện cỏn con này, đối với tôi, dễ như trở bàn tay. Nỗi oan khuất của bà con, sẽ được tôi tô đậm lên. Bộ mặt của chế độ CS, sẽ bị tôi cạo sạch lớp son phấn. Để, nó lộ nguyên hình.

Nhà lão Dân già, sẽ là nơi tụ tập của bà con dân oan. Các ông, có mong chờ, điều đó không?

-Tôi, chỉ nói đùa thôi. Hỏi, câu cuối cùng: Ông có muốn, được trả lại tiền, mà chính quyền, đã chiếm đoạt của ông không?

-Có.

-Vậy, ông hãy thử, đổi phương pháp. Nghĩa là: Viết bài, ca ngợi sự anh minh, sáng suốt và vĩ đại của đảng CS – Viết bài, nêu bật những thành tựu to lớn của đảng CS – Viết bài, chống lại những luận điệu tuyên truyền bậy bạ của “các thế lực thù địch và phản động”. Tôi cam đoan rằng: Số tiền, mà đảng CS, đã cướp của ông, sẽ được trả lại. Cả gốc lẫn lãi, không thiếu 1 xu.

-Trời ơi. Thế mà, không nói ngay từ đầu. Chỉ cần, có tiền và gái: Dẫu phải, bán linh hồn cho lũ Quỉ dữ. Dẫu phải, ăn không – nói có. Dẫu phải, đổi trắng – thay đen. Dẫu phải, lừa thày – phản bạn. Dẫu phải, bán Nước – hại Dân… tôi cũng chẳng từ. Nếu điều kiện, chỉ đơn giản đến thế. Tại sao, tôi lại không thử. Nhưng, ông hãy cho tôi, đề tài.

-Thì đấy, Đại hội đảng của chúng tôi, sắp nhóm họp. Mà gay cấn nhất, là vấn đề Chọn người kế vị. Ông, hãy viết đi.

Mừng quá, chẳng kịp chia tay bác ấy. Mình, chạy tót về nhà. Gặp Sư tử, quên cả ôm hôn mụ. Suýt nữa, bị nó tẩn cho 1 trận.

2-Mình, không ưa thể dục và, cũng chẳng thích thể thao. Triết lí sống: “Ăn nhiều và, vận động ít”. Có thế, mới hy vọng, tiết kiệm được năng lượng. Đó, là phương án tối ưu, trong cái thời buổi, thóc cao – gạo kém này. Thời buổi, mà thu nhập, luôn tỉ lệ nghịch, với vật giá và, kính thưa các loại thuế – phí. Nguyên tắc ấy, đem lại cho mình, một vóc dáng thật phi thường: Bụng, to như có chửa. Còn ngực lép kẹp, thở chẳng ra hơi. Cầu lông – tennis… mình ghét đặc. Ứ thèm chơi. Mình, chỉ ưa thích và, chăm chỉ luyện tập, có mỗi một môn. Đó là, đấu vật trên sân Hàng chiếu. Môn này, hay lắm cơ. Này nhé:

-Đây là môn thể thao duy nhất, mà mọi người trên Trái đất, đều ưa thích. Sân bãi và trang thiết bị thi đấu, đều hết sức giản đơn. Không cầu kì, lại còn dễ kiếm. Trai gái – lớn bé – già trẻ – ốm khỏe, ai cũng có thể tham gia. Nhắc đến nó, ai cũng làm bộ, kêu lên: “Khiếp”. Nhưng nói đến nó, ai cũng dỏng tai lên, để nghe. Thế, có kì lạ không?

-Cũng là thi đấu. Nhưng, đây là môn duy nhất, không có kẻ thua. Tàn cuộc, mắt người nào, cũng sáng long lanh. Giận hờn – thù oán, cứ là quên tiệt.

-Khí huyết lưu thông – Tinh thần sảng khoái. Tập có chục phút, mà tiêu tốn năng lượng, còn hơn cả chạy lông nhông và hít bụi trên đường, trong suốt mấy tiếng đồng hồ.

-Hồi hộp, còn hơn cả chơi lô đề: Có sản phẩm, hay không có sản phẩm? Trai hay gái? Đẹp hay xấu? Thông minh hay ngu đần? Nuôi nấng và giáo dục nó, theo kiểu gì. Để, cái đứa kế vị này, chỉ đem Phúc, chứ đừng có rước Họa về nhà?…

-Cứ gì, phải loài người. Động vật nào, cũng ưa thích môn này. Để, duy trì nòi giống. Nghe nói, Tê giác và Voi, đang giữ kỉ lục, về thời gian thi đấu. Chính vì thế, sừng Tê và, cỏ mà Voi ăn trong Tự nhiên: Được các quý bà – quý cô, bỏ tiền ra, săn lùng ráo riết. Tiếng, là mua cho chồng uống. Nhưng cuối cùng, bao nhiêu cái bổ béo, đến mình hết. Vừa được tiếng – lại vừa được miếng. Khôn đến thế, là cùng.

3-Ghét thể thao, nên mình chẳng thích đến đấu trường. Để xem:

-Các chính trị gia, so găng. Nơi ấy, ghế thì ít, mà đít thì nhiều. Bởi vậy, họ buộc phải, thi thố đủ mọi thủ đoạn bẩn thỉu, để triệt đối thủ. Xem xong, phần thú tính, nó nổi lên. Không gột hết được, sẽ di cái họa vô phúc, cho đời con – đời cháu.

-Các cuộc thi, Hoa hậu. Nơi ấy, các cô gái, mang “vốn tự có” của mình ra, lượn lờ và õng ẹo khoe, trước bàn dân Thiên hạ. Cộng với nó, là những câu chót lưỡi – đầu môi, trong phần giao lưu với Ban giám khảo. Còn khán giả, họ chỉ quan tâm, đến số đo 3 vòng của các cô. Cô nào, có “tai lá mít – đít lồng bàn”, thì được nhiều phiếu. Xem xong, về chê Sư tử, không có “đít lồng bàn”, nó đánh cho bỏ mẹ.

-Các cuộc “đá bóng thi, hay mọi nhẽ”. Nơi ấy, các cầu thủ: Nếu không mua bán độ, thì cũng biểu diễn karate, còn xuất sắc hơn cả chơi đá bóng. Xem xong, đang làm Điện lực, nổi máu tham: kinh doanh cả Viễn thông lẫn Bất động sản. Có mà, cụt sạch mọi đồng vốn. Chẳng dại.

4-“Nói vậy, mà lại là, không phải vậy”. Có 1 lần, mình bị bọn trẻ, cuốn hút vào trò chơi “Cò cưa, kéo xẻ”. Các cháu, chia thành 2 đội. Tất cả, đều để tóc trái đào. Trang phục, quần đen và áo nâu sồng. Đứa sau, ôm eo đứa trước. Chỉ có điều, đây là phiên bản mới. Hai đội trưởng, mỗi đứa, ôm 2 quả bóng. Quả thứ nhất, khắc chữ “Quyền lực”. Quả kia, in từ “Trách nhiệm”. Luật chơi: không được, để bóng chạm đất. Đồng thời, phải giành cho bằng được, quả bóng Quyền lực của đối phương. Và, đẩy quả bóng Trách nhiệm, cho đội bạn. Chúng, nhịp nhàng đun đẩy và hát vang vang:

     Cò cưa – kéo xẻ

     Ông nào mạnh khỏe

     Về ăn cơm Vua

     Ông nào mà thua

     Về bú tí…vợ

Ngứa mồm, mình đề nghị chúng, nghỉ giải lao. Để, lên lớp cho chúng. Tất cả, bu quanh mình. Chúng, nhao nhao: “Chúng cháu, không muốn nói chuyện, với hạng vô danh – tiểu tốt”. Mình giang tay, xoay 1 vòng tròn. Vừa múa – vừa hát: “Như ta đây, vốn dân Tuyên giáo”. Bọn trẻ, cười ầm lên và tiếp lời: “Là loại người, chuyên nói láo ăn tiền”. Cố nén giận, mình nhẹ nhàng giải thích cho chúng:

-Sao các cháu, nỡ nói như thế. Tuyên giáo các bác, được đảng CS, trao một trọng trách hết sức vẻ vang. Đó là, truyền khẩu dụ của bác Tổng Bí thư, đến tận tai của mỗi đảng viên và quần chúng. Để mọi người, thấm nhuần và tuyệt đối chấp hành. Cái đó, làm nên sức mạnh của đảng CS.

-Thế, Tổng Bí thư bảo ăn cứt, bác có chấp hành không?

-Không những bác, mà tất cả mọi đảng viên, đều nghiêm chỉnh chấp hành. Ăn cứt, đã là cái gì. Nếu Tổng Bí thư, có bắt các bác, phải làm những việc bất Nhân – thất Đức, như đấu Cha – tố Mẹ. Hoặc, coi Nhân dân, chỉ như lũ súc vật: Các bác, cũng nhắm mắt mà làm. Cái đó, là kỉ luật thép của đảng. Nó là nhân tố quyết định, khiến “đảng CS, dẫn dắt Nhân dân ta, đi từ hết thắng lợi này – đến thắng lợi khác”.

-Thế, để cho giặc Tàu, nó chiếm hết đảo này – đến đảo khác của Tổ quốc. Cái đó, có phải là, thắng lợi vẻ vang của đảng hay không?

-Dĩ nhiên, đó là 1 thắng lợi, hết sức vẻ vang. Các cháu, phải thấm nhuần rằng:

                        Quan san muôn dặm một nhà.

                    Bốn phương vô sản đều là anh em.

Ta với giặc: tình, là vô sản – nghĩa, là anh em. Ta không giữ, thì giặc giữ hộ. Khi nào, Thế giới đại đồng, “chúng ta lại sẽ, về chung một nhà”. Nước ta, sẽ nhập vào nước giặc. Của nhà ai, lại trả về nhà ấy. Có mất đi đâu, mà sợ. Đánh nhau, làm gì.

Vả lại, giặc kia, có chiếm hết mấy cái đảo hoang. Chúng cũng chỉ, ra đấy mà ngửi cứt chim. Béo bở gì. Vì việc ấy, các cháu, có bị rụng, bất cứ 1 sợi lông nào không? Có bị đói, bất kì 1 bữa nào không? Quan tâm đến nó, làm gì. “Mọi việc, cứ để đấy. Đã có, đảng lo”. Tổ quốc mất đảo – Nhân dân mất biển. Nhưng quan trọng nhất, đảng vẫn giữ được quyền lãnh đạo.Còn đảng – còn mình. Đảng còn, thì Tổ quốc còn. Đảng mà mất, Nước cũng mất theo. “Nước ta, sẽ không còn có tên, trên bản đồ Thế giới”. Lúc đó, các cháu, sẽ trèo lên mây mà sống à?

Bây giờ, bác hỏi các cháu: Lời của bài đồng dao, là “về bú tí mẹ”. Sao các cháu, lại xuyên tạc thành “về bú tí vợ”?

-Thợ xẻ gỗ, phải là người lớn. Lớn rồi, phải làm lấy mà ăn. Mẹ già, teo tóp. Không nuôi mẹ thì thôi, sao còn nỡ, về bú tí bà. Muốn bú tí, lấy vợ về mà bú. Vợ mới có sữa, chứ mẹ thì không. Đảng – Đoàn thể – Doanh nghiệp Nhà nước, cũng thế. Làm lấy mà ăn. Chứ cả đàn – cả lũ, nhiều hơn giòi, cứ nhâu nhâu bu vào bầu sữa Ngân sách. Mẹ Việt nam, sao có thể, chịu đựng được.

Bây giờ, chúng cháu hỏi bác: Đất nước này, là của Nhân dân hay là, của đảng CS? Đảng, có hội họp: Bàn nhau cái gì – Cho ai lên thớt, đó là việc riêng của các bác. Nhưng, thấy các bác, trơ trẽn và  tự nhiên như ruồi. Chưa họp xong, đã chia nhau xong xôi – thịt. Chia nhau, nắm hết mọi chức vụ lãnh đạo Đất nước. Trong khi, Tài – Đức của những người đó: Thiên hạ, nào có được kiểm chứng. Nếu thực sự Dân chủ: Đề cử ai, phải hỏi ý kiến của Nhân dân. Trao quyền cho ai, phải do Nhân dân quyết định, thông qua lá phiếu của mình. Đúng không?

-“Đảng CS, là nhân tố quyết định, làm nên mọi Chiến thắng của Nhân dân Việt nam”. Vì thế, theo lý mà nói: Sau khi cướp được Chính quyền – Chính quyền ấy, đương nhiên, phải là của đảng CS. Đảng, đã xác quyết sự kiện này. Bằng cách, long trọng, ghi nó vào điều 4 của Hiến pháp. Đồng thời, sai Tuyên giáo các bác, ngày – đêm, nỉ non bài ca “đảng lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối”. Nói toẹt ra rằng: đảng là ông chủ của cái Đất nước Việt nam này

Trong chế độ Dân chủ, thì vận mệnh của Quốc gia, sẽ do Dân quyết định. Nhưng chúng ta, đang sống trong chế độ đảng chủ. Vì thế, vận mệnh của Quốc gia, sẽ do đảng quyết định. Muốn đặt ai, vào vị trí nào – Muốn vay ai bao nhiêu, để dùng vào việc gì – Muốn xê xích Biên giới Quốc gia… đảng cần gì, phải “hỏi ý kiến của Nhân dân”.

Mặt khác, Hành tinh này, đâu chỉ có mỗi Việt nam. Thế giới, còn có nhiều nước khác. Chính vì thế, phải thường xuyên, kiểm tra xem, họ có bị thong manh – điếc lác hay tâm thần gì không. Cách tốt nhất, cứ ăn đứng – dựng ngược, mà nói rằng: Đất nước này, là của Nhân dân. Đứa nào, tin vào điều đó, nó là loại ngu ngốc. Nó, giống ta. Vì thế, có thể, kết bạn tâm giao.

-Ở các nước Dân chủ, họ lấy “Dân làm gốc”. Vua – quan, đều do Dân bầu. Bọn đầy tớ ấy, đều sợ Dân một phép. Ai cũng phải, cúc cung phục vụ Nhân dân. Cộng sản Độc tài, không làm như vậy. Vì sao thế?

-Các cháu còn bé, nên chưa biết, mô hình hình tháp. Hình thái Nhà nước của bọn Tư bản, rất thối nát. Bởi vậy, chúng mới lấy “Dân làm gốc”. Vua, đặt đít, ngồi trên đầu quan. Quan, đặt đít, ngồi trên đầu dân. Thân phận người dân, chỉ là cái đế. Họ, ở tận đáy của Xã hội. Nên, bị đè nén – áp bức hết sức nặng nề. Bọn Tư bản, vô cùng thâm độc. Chúng, ra sức chăm lo – bồi đắp, để cái đế ấy, ngày càng rộng và dầy dặn thêm. Nhân dân, no bụng – nhẹ đầu. Họ, trở nên biếng nhác. Do đó, rất khó thuyết phục họ: Vùng lên, lật đổ cái chế độ Tư bản thối nát, để xây dựng thiên đường CS. Người dân ở đó, đã bị đầu độc, bởi chính sách ngu dân của nhà cầm quyền. Họ, toàn là, 1 lũ ngốc.

Chế độ CS, muôn phần ưu việt. Bởi thế, cái mô hình hình tháp ấy, được đặt lộn tu. Đảng chủ trương, “Cán bộ, là cái gốc của mọi vấn đề”. Mới đầu, Chính quyền là của Nhân dân. Sau đó, thu hẹp lại, Chính quyền là của nhiều đảng phái. Thêm 1 bước nữa, Chính quyền là của độc nhất đảng CS. Cao hơn nữa, chính quyền, là của 1 nhóm lợi ích trong đảng CS. Cuối cùng, Chính quyền, thuộc về 1 dòng tộc. Dòng tộc ấy, phải cứng như Kim cương. Có thế, nó mới chịu đựng được, sức nặng chống đối của cả Dân tộc.

Muốn cho, cái mô hình ấy, không đổ: Các bác, phải lao tâm – khổ tứ, xoay cho nó, quay tít thò lò. Chính vì vậy, trắng đen – tốt xấu – phải trái – ngày đêm – trên dưới, cứ là lộn tùng phèo. Khi nào, cái mô hình ấy đổ, mọi việc, sẽ trở lại như xưa.

-Ước gì, nó lăn kềnh ra. Đổ luôn, từ ngay bây giờ.

-Thủi thui, cái mồm của các cháu đi. Một mô hình đổ, bởi cái đế của nó, chẳng ra gì. Mô hình Việt công, chẳng thể đổ được. Bởi, các bác, chọn cái đế, tức là người kế vị, kĩ lắm.

Người xưa, có câu rằng: “Con Vua, thì lại làm Vua – Con Sãi ở chùa, lại quét lá đa”. Đó là, nói về chế độ Phong kiến. Chế độ Phong kiến, thối nát. Nhưng, nó chỉ đảm bảo ghế, cho riêng con Vua. Còn lại, bất cứ ai, muốn được làm quan: Phải tu dưỡng Đạo đức – Phải học cật lực – Phải qua thi tuyển gắt gao. Con quan, cũng không có ngoại lệ.

Bây giờ, chế độ Cộng sản, “ưu việt gấp hàng vạn  – hàng triệu – hàng tỷ lần”. Thế nên, chuyện kế vị, không phải, chỉ là đặc ân của con Vua. Thiên hạ, đã chứng kiến, sự bùng nổ của cái gọi là: “Con lãnh đạo, lại làm… lãnh đạo”. Cái đó, đảm bảo cho “Dân tộc chúng ta, được sống trong Hạnh phúc”. Các cháu, có thấy mình Hạnh phúc không? Khi hàng ngày: Các cháu, đang được sống, cùng với lũ giòi bọ – Các cháu, đang được sống, trong 1 môi trường, bị tàn phá và ô nhiễm hết sức nặng nề – Các cháu, đang được sống, trong 1 Đất nước, kiệt quệ về Kinh tế và nợ như chúa Chổm – Các cháu, đang được sống, trong 1 Xã hội, mà “Sự đểu cáng, thì đã lên ngôi”… Nếu không có đảng CS, “Đưa lối – Dẫn đường”. Cùng với cơ chế, “Con lãnh đạo, làm lãnh đạo”: Liệu chúng ta, có được những thành tựu tuyệt vời đó không?

Con dân đen, mà làm lãnh đạo: Mọi thứ, chỉ có từ tồi tệ trở xuống. Vì các bác, luôn quán triệt và thực thi 1 quốc sách: “Dân trí của quần chúng, phải thấp”. Các bác chẳng ngần ngại và, luôn công khai, thú nhận sự việc ấy.

-Con dân đen, có Dân trí thấp, thì đã đành. Bởi, chúng cháu, phải học trong những cái chuồng học (lớp học, giống như cái chuồng trâu), ở trên miền núi – Chúng cháu, phải chui vào những cái túi nilon, để vượt qua sóng dữ, mà đến trường – Sách vở thiếu, quần áo rách, “ăn như sư, ở như phạm”. Giỏi, sao được. Thế con lãnh đạo, được nuôi dưỡng và học tập như thế nào?

-Con lãnh đạo, còn thê thảm hơn các cháu, bội phần. Chúng là lũ, bị Trời đày. Đẻ ra đứa nào, các bác, đày ải đứa ấy, sang du học, ở các nước Tư bủn thối tha và giãy chết. Xã hội chúng ta, thối nát. Các nước ấy, thối nát hơn chúng ta, hàng vạn lần. Xã hội của chúng, không khác gì, một cái chuồng xí 2 ngăn khổng lồ. Các cháu, hãy thử, ngồi trên hố xí 2 ngăn, 1 hôm coi. Có chịu được không? Từ đó, các cháu, phải xót thương cho các bạn, vô phúc phải đầu thai vào nhà lãnh đạo. Các bạn ấy, phải hòa mình, vào trong đống cứt Tư bản, hàng chục năm trời. Nhà nước CS, hết sức Nhân từ. Họ không nỡ, dìm các cháu, vào trong cái đống phân thối tha ấy. Vả lại, lãnh đạo và con em lãnh đạo, sống bẩn quen rồi. Vì thế, mới đủ khả năng miễn dịch. Để, “gần bùn, mà chẳng hôi tanh mùi bùn”.

-Con dân đen, phải đi bộ đội. Để, thực hiện, cái nghĩa vụ vô cùng thiêng liêng, là Bảo vệ Tổ quốc. Nếu cần, phải đứng yên: làm bia, cho lũ giặc Tàu ngắm bắn. Như, ở đảo Gạc ma. Hôm ấy, trong số 64 liệt sĩ, mà có con lãnh đạo: Liệu các bác, có để xảy ra tình huống ấy không?

-Có phải, ai cũng có vinh dự, như 64 Liệt sĩ Hải quân Nhân dân Việt nam. Họ, có 1 dịp Thiêng liêng, để chết. Cuối cùng, ai mà chẳng chết. Chết sớm, các anh mới có cơ hội: Được các bác, thổi lên thành “Vòng tròn bất tử”. Vinh dự đến thế, là cùng. Các cháu, thắc mắc chuyện: mộ Liệt sĩ Trần Văn Phương, có bị đục đi dòng chữ Anh hùng các Lực lượng vũ trang Nhân dân? Đó, chỉ là chi tiết vụn vặt. Chết rồi, còn biết quái gì nữa. Dẫu thiếu cả tên, thì đã làm sao. Các bác, riêng dành cho mình, cái độc quyền: thi thoảng, được tưởng nhớ thầm các Anh. Nhân dân, mà công khai tưởng niệm: Các bác, bắt liền – hốt hết.

Con các bác, luôn ghen tị với các Liệt sĩ ấy. Con các bác, thường ở diện, được miễn làm nghĩa vụ Quân sự. Không đi bộ đội, làm sao chúng có mặt ở đó. Để có dịp, “hiến dâng thân mình”, cho Tổ quốc XHCN, vô cùng mến yêu của chúng ta.

Con dân đen, phải thuần thục với khẩu súng – với chiếc búa và cây liềm. Đó, là viêc đương nhiên. Giống như: Sinh ra, đã là lợn, thì suốt đời, phải ủn ỉn và chỉ được ăn cám. Sinh ra, đã là trâu, thì suốt đời, phải ăn cỏ và kéo cầy.

Con dân đen, có nghĩa vụ vô cùng thiêng liêng, là làm ra của cải vật chất. Để, nuôi sống Xã hội. Con lãnh đạo, mặt ngay – tay đờ, đụng đâu hỏng đó. Cho nên, phải tách chúng, ra khỏi công việc Xây dựng và Bảo vệ Tổ quốc. Lớn tướng rồi, chúng vẫn còn, là 1 lũ lông bông. Tối ngày, chỉ biết xách lồng chim, la liếm hết nơi này – đến nơi khác. Chú nhóc Lê Phước Hoài Bảo, là 1 ví dụ. Tuy vậy, chơi chim, cũng có cái lợi của nó.

Chơi chim, tâm hồn chúng tớ, sẽ trở nên lãng mạn. Có lãng mạn, chúng tớ, mới có thể, quên đi, cái đói nghèo – bần hàn – dốt nát của Nhân dân. Để thản nhiên, đổ tiền xây Viện bảo tàng  – Dựng tượng Hồ Chí Minh – Xây trụ sở của đảng, vô cùng xa hoa, hoành tráng. Và, dành tiền, xây cho các lãnh đạo, những dinh thự riêng, tráng lệ. Có lãng mạn, chúng tớ mới mờ mắt và lú lẫn. Đến mức, gọi giặc là bạn – là đồng chí. Có lãng mạn, chúng tớ, mới có thể: Đặt nạn nhân, ngồi vào ghế của bị cáo và, đưa lũ kẻ cướp, ngồi vào ghế của quan tòa.

Chơi chim, chí hướng của chúng tớ, sẽ trở nên bay bổng. Có chí hướng bay bổng, chúng tớ, mới có thể, nhìn xa – trông rộng. Chúng tớ, sẽ biết được, con đường nào chông gai nhất và xa xôi nhất, dẫn đến Thiên đường XHCN. Để, lôi cổ Nhân dân ta và, bắt họ, phải đi theo con đường đó. Hết thế kỉ này, mà chưa tới, thì sang thế kỉ sau. Ai sốt ruột, muốn nhanh chóng, đến được Thiên đường: Hãy, vào đồn Công an. Chỉ cần “rửa bát không sạch”, là sẽ được toại nguyện.

-Chúng cháu vẫn biết: Những người lãnh đạo, họ chẳng ra gì. Cho nên, xã hội mới nát như tương thế này. Cái gien tồi ấy, mà được di truyền cho con cháu họ, Đất nước này, thê thảm. Nhưng, có 1 thắc mắc: Ngay trong đảng CS, cũng có rất nhiều cao thủ. Nhưng, các bác dùng cách gì, để đưa con các bác (rặt 1 lũ “vét đĩa”), ngồi lên trên chiếc ghế quyền lực, mà không gặp cản trở?

-Đó, là cơ chế. Một trong những phát minh vĩ đại nhất, của những “đỉnh cao trí tuệ”. Các bác, lập ra 1 Tổ chức, có tên gọi, là Đoàn Thanh niên. Nhiệm vụ cơ bản của nó, là “cờ – đèn – kèn – trống”. Là đi quét rác và, móc cống. Là đi phản biểu tình, chống lại “các thế lực thù địch và phản động”. Nó mặc nhiên, có 1 suất trong đảng ủy. Con lãnh đạo, đứa nào đần độn quá, các bác ấn nó vào đấy. Thế là, đường công danh trước mắt nó, đã được rộng mở. Ai, có ý muốn cản trở, các bác tạo điều kiện, cho bố nó, bị ung thư. “Chết 1 con, nhòn 1 mũi”. Bố nó chết rồi: Thằng con, dẫu cho ăn gan hùm, cũng không dám đấu với con bác. Các cháu thấy, đồng bọn của bác, có tuyệt vời không?

-Gian lận – bỉ ổi – khốn nạn và kinh tởm.

-Các bác, còn “Dân chủ” chán. Ở Bắc Triều tiên, họ chỉ định luôn. Bầu bán cuội, cũng không thèm làm. Cho, “đỡ tốn thời giờ và tiền bạc của Nhân dân”. Nhưng nói đi, thì cũng phải nói lại. Các cháu, chim mới to bằng quả ớt chỉ thiên. Biết gì, mà đi chê người khác. Chê người khác, ai chẳng làm được. Vậy các cháu, có cách gì hay hơn không?

-Chắc, bác chưa được nghe, câu này: “To đầu mà dại – Nhỏ dái mà khôn”. Cái sự dại – khôn của 1 con người, đâu có phụ thuộc vào tuổi tác – đâu có phụ thuộc vào chim to, dái nhớn. Bác và đồng bọn, dẫu có to cả đầu trên lẫn đầu dưới, nhưng đâu có khôn ngoan gì. Chúng cháu, còn bé. Tuy có khôn hơn các bác nhiều lần, cũng chưa thể biết cách làm. Nhưng vừa rồi, có 1 Đạo sĩ, đi ngang qua đây. Đạo sĩ, có nhắn với chúng cháu rằng: “Lát nữa, sẽ có 1 thằng tâm thần đến. Các cháu, hãy đưa cho nó, quyển sách này. Hạng như nó, có đọc, cũng không thể hiểu, trong sách nói gì. Hy vọng rằng, cái thằng bố của nó, sẽ hiểu được đôi phần. Nếu thằng bố của nó, mà cũng chỉ như nó: Dân tộc này, mạt vận rồi”. Nói đoạn, Đạo sĩ thở dài. Rồi, cưỡi 1 luồng mây lành, mà bay đi mất. Nãy giờ, nói chuyện với bác, chúng cháu biết chắc, bác là cái thằng tâm thần ấy. Vậy, hãy cầm lấy sách, mà xéo khỏi nơi này.

Hoảng hồn, mình nhận sách và hấp tấp, rời khỏi bọn trẻ. Bọn trẻ, quay về trò chơi của chúng:

     Cò cưa – kéo xẻ

     Ông nào mạnh khỏe

     Thì vào Trung ương

     Dở dở ương ương

     Ung thư mà chết.

Thua lũ trẻ, kể cũng nhục. Nhưng, học anh chàng AQ, ở bên nhà bác Tập. Mình, gắng nở 1 nụ cười méo xệch và, rên ư ử trong mồm: “đảng là cuộc sống í a của tôi, mãi mãi đi theo người”. Rên khẽ thế, mà lũ nhóc, cũng nghe thấy. Một đứa, quay mặt lại và, chẩu mỏ: “Không theo đảng, lấy cứt mà đổ vào mồm”.

Ranh con, mới nứt mắt ra, mà đã là “các thế lực thù địch và phản động”. Xem ra, đảng của chúng ông, còn mệt với bọn chúng mày.

Ông đi mách, mấy thím Công an đây. Lũ nhóc, “Hãy đợi đấy”.

Nguyễn Tiến Dân

Tạm trú tại: 544 đường Láng – quận Đống đa – Hà nội.

Điện thoại:  0168-50-56-430

30 October 2015

LỜI THÚ TỘI KINH HOÀNG CỦA ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM

 TRÚC GIANG MN
1* Mở bài
Ngày thứ bảy, 31 tháng 5, 2014 đài BBC đưa tin như sau:
Bộ trưởng Quốc phòng Việt Nam nói quan hệ Việt-Trung vẫn “phát triển tốt đẹp” và so sánh xung đột hiện nay trên Biển Đông với ‘mâu thuẫn gia đình’.
Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh
Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh
Ông Thanh nói:”Trên thực tế, ngay ở trong quốc gia hay mỗi gia đình cũng còn có những mâu thuẫn, bất đồng, huống chi là các nước láng giềng với nhau còn tồn tại tranh chấp về biên giới, lãnh thổ hoặc va chạm là điều khó tránh khỏi.” (Phùng Quang Thanh)
Ông Thanh ví cuộc tranh chấp như mâu thuẩn trong một gia đình rất đúng. Về mâu thuẩn gia đình thì Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh và phái đoàn của đảng CSVN đã xin cho Việt Nam được làm một khu tự trị trực thuộc chính quyền Trung ương Bắc Kinh, và đã được “Phía Trung Quốc đồng ý và chấp nhận đề nghị nói trên, và cho Việt Nam thời gian 30 năm (1990-2020) để đảng CSVN giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc “gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung Quốc”. (Hết trích)
Mâu thuẩn trong đại gia đình các dân tộc Trung Quốc là hiện thực, Tây Tạng và Tân Cương là một chứng minh cụ thể.
GS Carl Thayer cho biết: “Giới chức Việt Nam thường có thói quen nói chung chung và không đi vào cụ thể”, do đó ta có thể nhận ra‘mâu thuẫn gia đình’ nằm trong đại gia đình các dân tộc Trung Quốc.
“Một thời kỳ Bắc thuộc rất nguy hiểm đã bắt đầu”. Đó là lời xác nhận của một cán bộ Việt Cộng cao cấp thuộc Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản Việt Nam, Nguyễn Cơ Thạch, Bộ trưởng Ngoại giao, đã tuyên bố sau Hội nghị Thành Đô, Tứ Xuyên năm 1990.
Nguyễn Cơ Thạch tuyên bố như thế thì có thể tin tưởng được Hội nghị Thành Đô đã đưa Việt Nam vào thời kỳ Bắc thuộc. Đó là đại sự của quốc gia cho nên ông không có thể nói chơi cho vui miệng, vì lời nói có ảnh hưởng đến cuộc đời và sự nghiệp chính trị của ông. Bị mất chức.
Bài nầy nêu những bằng chứng cụ thể để chứng minh hoạt động của hai bên Việt-Trung trong chương trình 30 năm về mọi mặt gọi là “đại cuộc”, và ngụy trang bằng cụm từ “16 chữ vàng”
Do kinh nghiệm ở hai khu tự trị Tây Tạng và Tân Cương, chính quyền trung ương ở Bắc Kinh đã kiềm chế CSVN bằng cách đã cấy sinh tử phù và đặt chiếc vòng kim cô lên đầu CSVN cho nên những tên Hán ngụy hiện nay như cá nằm trên thớt, vô phương cục cựa.
Giang Trạch Dân đã cho CSVN thời gian 30 năm để tiến hành sự kiện vĩ đại đối với Việt Nam cho nên gọi đó là “đại cuộc” và việc thực hiện chương trình 30 năm nằm trong khuôn khổ “16 chữ vàng”. Vì thế cứ mỗi lần có tranh chấp thì Bắc Kinh khuyên nhũ Việt Cộng hãy vì “đại cuộc”, và CSVN luôn luôn cam kết thực hiện 16 chữ vàng.
Tuyên bố của Phùng Quang Thanh thật đúng là lời thú tội kinh hoàng đối với người Việt trong nước.
Cho dù Wikileaks không tiết lộ, xem như không có biên bản đó, thì xuyên qua những hành động mà đảng CSVN đã thể hiện và nhiều người đã xác nhận đó là hành động bán nước.
2* Đảng Cộng Sản Việt Nam xin được làm một khu tự trị trực thuộc Bắc Kinh
Từ trái qua phải. Lý Bằng, Giang Trạch Dân (nắm tay Nguyễn Văn Linh), Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười và Phạm Văn Đồng (chắp tay)
Từ trái qua phải. Lý Bằng, Giang Trạch Dân (nắm tay Nguyễn Văn Linh), Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười và Phạm Văn Đồng (chắp tay)
Hàng trước từ trái sang: 1) Hoàng Bích Sơn, trưởng ban đối ngoại T.Ư., (3)Phạm Văn Đồng,                          (4) Nguyễn Văn Linh (bên phải Giang Trạch Dân),  5) Giang Trạch Dân (áo xám đứng giữa), 6) Lý Bằng, 7) Đỗ Mười, 9) Hồng Hà (bìa phải)
Hàng trước từ trái sang: 1) Hoàng Bích Sơn, trưởng ban đối ngoại T.Ư., (3)Phạm Văn Đồng,
(4) Nguyễn Văn Linh (bên phải Giang Trạch Dân),
5) Giang Trạch Dân (áo xám đứng giữa), 6) Lý Bằng, 7) Đỗ Mười, 9) Hồng Hà (bìa phải)
Wikileaks xác định văn kiện đó là một trong 3,100 bức điện thư lưu trữ tại Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, tài liệu chi tiết như sau:
“Biên bản buổi họp kín giữa Nguyễn Văn Linh , Tổng Bí Thư đảng CSVN, Đỗ Mười, Chủ tịch Hội Đồng Bộ Trưởng, đại diện phía Việt Nam, và Giang Trạch Dân, TBT/CSTQ, Lý Bằng, Thủ tướng, đã họp 2 ngày từ 3 và 4-9-1990, tại Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc ”.
“Vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng Chủ Nghĩa Cộng Sản, đảng Cộng Sản và nhà nước Việt Nam đề nghị phía Trung Quốc giải quyết các mối bất đồng giữa hai nước. Phía Việt Nam sẽ cố hết sức mình để vun đắp tình hữu nghị lâu đời vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do Chủ tịch Mao Trạch Đông và Chủ tịch Hồ Chí Minh đã dày công xây đắp trong quá khứ. Và Việt Nam bày tỏ mong muốn sẵn sàng chấp nhận làm một khu vực tự trị thuộc chính quyền Trung Ương tại Bắc Kinh, như Trung Quốc đã dành cho Nội Mông, Tân Cương, Tây Tạng, Quảng Tây”.
“Phía Trung Quốc đồng ý và chấp nhận đề nghị nói trên, và cho Việt Nam thời gian 30 năm (1990-2020) để đảng CSVN “giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung Quốc”. (Hết trích)
 3* Bí mật của chương trình 30 năm sát nhập Việt Nam vào Trung Cộng
Hội nghị tái lập bang giao giữa hai nước được tổ chức công khai vào hai ngày 3 và 4 tháng 9 năm 1990 tại Thành Đô, Tứ Xuyên, nhưng nội dung CSVN xin được sát nhập vào đại gia đình các dân tộc Trung Quốc là bí mật.
Cho mãi đến khi Wikileaks phổ biến tài liệu mật đó thì người Việt ở nước ngoài mới biết đến, nhưng đối với đa số người trong nước thì nó vẫn còn là một bí mật. Vì thế, để lừa bịp nhân dân Việt Nam, chương trình 30 năm mà hai đảng Cộng Sản nầy thực hiện được ngụy trang dưới những từ ngữ mỹ miều như “đại cuộc”, “phương châm 16 chữ vàng”, “hợp tác chiến lược toàn diện”, “Ủy ban Chỉ đạo Hợp tác toàn diện”…
Những cụm từ nêu trên là cái nhãn hiệu che giấu chương trình 30 năm ở Thành Đô.
Wikileaks không phải là căn bản để đánh giá, nó không phải là bằng chứng, cho nên có nó hay không có nó không quan trọng, mà hành động cụ thể là CSVN thi hành đối với Trung Cộng mới chính là bằng chứng bán nước. Hành động bán nước của đảng CSVN được xác định qua những hành động cụ thể một cách chính thức bằng những văn bản của những tuyên bố chung và hành động mà Đảng CSVN đã làm.
4* Sự ra đời của “16 chữ vàng”
  1. 1. Bước mở đầu
Tháng 11 năm 1991, sau hội nghị Thành Đô, lãnh đạo cao cấp hai đảng, hai nước liên tiếp thăm viếng lẫn nhau. Sự giao lưu, hợp tác giữa hai bên về các lãnh vực chính trị, kinh tế, quân sự, khoa học kỹ thuật, văn hoá… được mở rộng, nâng lên tầm cao là bước đầu của việc hội nhập.
Trung Cộng cho biết con đường hợp nhất của hai nước vô cùng thuận lợi vì đó là những đặc thù về địa lý tự nhiên, chế độ chính trị, văn hoá, xã hội và vận mệnh của hai dân tộc, của hai đảng được xem như một.
“Sơn thủy tương liên, Lý tưởng tương thông, Văn hóa tương đồng, Vận mệnh tương quan”
Việt Trung tuy hai mà một, tương nhập là lẻ tất yếu và hợp tình, hợp lý.
4.2. Trung Cộng khởi tạo phương châm 16 chữ vàng
Tiếp tục thúc đẩy tiến trình bí mật 30 năm Thành Đô, Giang Trạch Dân đưa ra chiêu bài để ngụy trang là phương châm 16 chữ vàng. Tổng Bí Thư Lê Khả Phiêu nhất trí ngay và cam kết luôn luôn thực hiện với quyết tâm cao độ để hoàn thành “đại cuộc” đó.
Thế là phương châm 16 chữ vàng ra đời từ đó. Bản tuyên bố chung về 16 chữ vàng chính thức được Giang Trạch Dân và Lê Khả Phiêu ký vào tháng 2 năm 1999.
16 chữ vàng:
Láng giềng hữu nghị (mục lân hữu hảo), hợp tác toàn diện (Toàn diện hợp tác), ổn định lâu dài (Trường kỳ ổn định), hướng tới tương lai (Diện hướng vị lai).
Tháng 11 năm 2000 khi tân Tổng bí thư Nông Đức Mạnh sang diện kiến thì Giang Trạch Dân nhắc đến và nhấn mạnh, phương châm 16 chữ vàng là cái khung chỉ đạo căn bản và nhất quán để Việt Nam phát triển quan hệ với Bắc Kinh. Cũng giống như những người tiền nhiệm, Nông Đức Mạnh hạ quyết tâm thực hiện nội dung của 16 chữ vàng.
5* Thực hiện chương trình 30 năm trên cơ sở 16 chữ vàng
  1. 1. Nội dung chương trình
Chương trình 30 năm Thành Đô được các đời Tổng bí thư CSVN ký kết qua những bản tuyên bố chung về hợp tác toàn diện để Việt Nam hội đủ điều kiện sát nhập vào đại gia đình các dân tộc Trung Quốc.
Hợp tác toàn diện về các mặt:
  • Việc quản lý đảng, quản lý nhà nước thông qua những cuộc thăm viếng của các lãnh đạo cao cấp hai bên.
  • Giao lưu về các mặt: chính trị, kinh tế thương mại, quân sự, văn hóa, hữu nghị nhân dân…từng bước nâng lên tầm cao mới sẵn sàng cho ý nguyện hội nhập theo tinh thần của hội nghị Thành Đô năm 1990.
  1. 2. Những bước cụ thể đã được thực hiện
  2. 2.1. Hợp tác toàn diện về việc quản lý đảng và quản lý nhà nước
Các lãnh đạo cao cấp của đảng và nhà nước hai bên liên tục có những cuộc viếng thăm quan trọng, không ngừng vun đắp quan hệ hợp tác toàn diện, từng bước nâng lên tầm cao mới để đáp ứng “nguyện vọng của nhân dân hai nước” là hội nhập vào đại gia đình các dân tộc Trung Quốc.
1). Những lãnh đạo Trung Cộng sang thăm Việt Nam
Từ tháng 11 năm 1992 đến năm 2013 đã có 8 lãnh đạo cao cấp Trung Cộng đến thăm và làm việc với lãnh đạo đảng CSVN.
Thủ tướng Lý Bằng (tháng 11 năm 1992). Chủ tịch Quốc hội Kiều Thạch Đàng (tháng 11, 1994 và tháng 3, 2002). Chủ tịch nước Giang Trạch Dân (tháng 6, 1996). Thủ tướng Chu Dung Cơ (tháng 11, 1996). Thủ tướng Ôn Gia Bảo (tháng 12, 1996).
Từ 31-10 đến 2-11-2005 Hồ Cẩm Đào kinh lý Việt Nam. Đó là chuyến viếng thăm cao cấp nhất, đầy đủ cương vị: Tổng Bí thư, Chủ tịch nước, Chủ tịch Quân ủy TW, là bước ngoặt quan trọng thúc đẩy Việt Nam hội nhập vào Trung Quốc.
Sau đó là viếng thăm của Tập Cận Bình và Thủ tướng Lý Quốc Cường. Ngoài ra còn có nhiều lãnh đạo cấp thấp tới lui rộn rịp.
2). Về phía lãnh đạo Việt Nam sang chầu thiên triều
Tất cả những Tổng bí thư, chủ tịch nước, Chủ tịch quốc hội và thủ tướng đều phải qua diện kiến lãnh đạo Trung Cộng. Tổng bí thư, chủ tịch nước đều phải ký những bản Tuyên bố chung xác định quyết tâm thúc đẩy, hợp tác toàn diện trên phương châm 16 chữ vàng và 4 tốt mà thực chất là hoàn tất chương trình 30 Thành Đô, sát nhập vào “đại gia đình các dân tộc Trung Quốc”.
Ngoài những bản tuyên bố chung, Việt Nam bị bắt buộc phải thành lập “Ủy Ban Chỉ Đạo Hợp Tác Toàn Diện” để làm việc một cách cụ thể với Ủy ban Hợp tác Toàn diện của Trung Cộng.
Phiên họp lần thứ tư, phiên họp lần thứ 5 Ủy ban Chỉ đạo Hợp Tác Toàn Diện
Vì sao phải thành lập ủy ban chỉ đạo hợp tác toàn diện? Một quốc gia độc lập chỉ cần xác định chính sách ngoại giao là đủ. Khi cần thì ký những hiệp ước, những thỏa thuận riêng biệt cho mỗi vấn đề.
Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh (phải) và thượng tướng Mã Hiểu Thiên
Việt Trung hợp tác toàn diện về quốc phòng
  1. 2.2. Hợp tác toàn diện về kinh tế với Bắc Kinh
1). Thiết lập những nguyên tắc luật pháp căn bản về kinh tế
Năm 2005, trong số 44 hiệp định và thỏa thuận về kinh tế và thương mại, Việt Nam và Trung Cộng đã có 20 văn bản thỏa thuận làm căn bản pháp lý trong quan hệ giữa Việt Nam với các địa phương bên Trung Cộng. Đó là: Hiệp định thương mại, Hiệp định mua bán vùng biên giới, Hiệp định thành lập Ủy Ban Việt-Trung về kinh tế và thương mại.
Hiệp định giao thông đường sắt cao tốc và đường bộ, đường hàng không để lưu thông hàng hóa giữa địa phương với trung ương Bắc Kinh.
Từ ngày 1-1-2004 Việt Nam và Trung Cộng thực hiện bãi bỏ thuế xuất, nhập khẩu. Các cặp cửa khẩu hai bên đã được khai thông tạo điều kiện cho hàng hoá lưu thông tự do, mở ra một thời kỳ giao lưu hàng hóa không biên giới giữa hai bên.
2). Kinh tế Việt Nam đã lệ thuộc vào chính quyền trung ương Bắc Kinh
Hợp tác toàn diện về kinh tế thương mại
  1. Về đầu tư xây dựng
Nhà thầu Trung Cộng hầu như thắng thầu hầu hết những công trình quan trọng với loại thầu trọn gói EPC, còn gọi là “hợp đồng trọn gói” hay “hợp đồng chìa khoá trao tay”.
EPC là Engineering , Procurement and Construction. (Thiết kế, mua sắn, xây dựng).
Hiện nay có 90% gói thầu EPC được giao cho Trung Cộng thực hiện, bao gồm những dự án lớn và quan trọng về năng lượng (nhà máy điện), kim loại, hoá chất…điều nầy cho biết Việt Nam đã lệ thuộc vào Trung Cộng rồi.
b. Trung Cộng chiếm lĩnh thị trường Việt Nam
Tại hầu hết các chợ lớn như Đồng Xuân, chợ Hôm, chợ Ngã Tư Sở, chợ Xanh, chợ Long Biên, chợ Ninh Hiệp… tràn lan các mặt hàng Trung Quốc
Hàng hóa độc hại Trung Quốc chiếm lĩnh thị trường Việt Nam
Thương lái Trung Cộng xâm nhập vào các vùng sâu, dùng thủ thuật giá, mua những thứ như cây tràm cỗ ở Quảng Ngãi, và những thứ không biết để làm gì, nhưng đã để lại những tác hại vô cùng to lớn. Đó là đánh phá thị trường VN.
Nông sản, thực phẩm, hàng công nghiệp giá rẻ, mà không được kiểm soát về chất lượng, vệ sinh, an toàn, thậm chí có những mặt hàng Trung Cộng mà dán nhãn sản xuất ở VN. Nhiều trường hợp dán cờ Trung Cộng trên các sản phẩm bày bán ở các siêu thị VN.
Hàng hóa rẻ tiền của Trung Cộng chiếm lĩnh thị trường Việt Nam, giết chết các công ty trung bình và nhỏ trong nước, đưa đến công nhân thất nghiệp.
  1. Nhập siêu của Việt Nam chứng tỏ lệ thuộc kinh tế
Năm 2013, Việt Nam nhập khẩu hàng hóa Trung Cộng (TC)  36tỷ 960 triệu USD, trong khi đó xuất khẩu chỉ có 13tỷ 960 triệu USD. Đó là nhập siêu. Sự chênh lệch về cán cân mậu dịch nầy khiến cho VN phụ thuộc vào TC.
TS Lê Đăng Doanh nêu nhận xét: “Mức nhập siêu to lớn nầy gây sức ép rất nặng khiến cho VN phụ thuộc vào TC: mất ngoại tệ, mất thị trường trong nước, công nhân mất việc. Khi người dân mua hàng hóa TC đồng nghĩa với việc trả lương cho công nhân nước nầy”.
  1. 2.3. Hợp tác toàn diện về văn hóa giáo dục
          1). Việt Nam cam kết giáo dục nhân dân về 16 chữ vàng và 4 tốt
Ngày 21-2-2013, Nguyễn Thiện Nhân, ủy viên BCT dẫn đầu đoàn đại biểu cấp cao sang Bắc Kinh. Hai bên đã ký một thỏa thuận hợp tác toàn diện cho giai đoạn 5 năm từ 2014-2019.
Nguyễn Thiện Nhân, cựu Bộ trưởng Bộ Giáo dục, cam kết, với tư cách Chủ tịch Ủy ban Trung Ương Mặt Trận Tổ quốc VN (MT/TQ/VN), ông sẽ vận động quần chúng nhân dân thực hiện tốt 16 chữ vàng và 4 tốt để hoàn thành tốt thoả thuận của hai bên từ khi bình thường hóa năm 1990. Ông Nhân cho biết MT/TQ/VN sẽ triển khai chức năng và nhiệm vụ mới trong Hiến pháp 2013 là “giám sát phản biện xã hội” để tăng cường hiểu biết của nhân dân Việt Nam với nhân dân Trung Quốc.
Việt Nam sẽ thực hiện Cung Văn hoá Việt-Trung tại Hà Nội. Trong 15 năm, kể từ 2005 Việt Nam đã cử hơn 100 đoàn đại biểu văn hóa trên các lãnh vực: báo chí, âm nhạc, điện ảnh, kịch nghệ, truyền hình sang tham quan học hỏi và trình diễn ở Bắc Kinh.
2). Giáo dục thanh niên
Chủ tịch Ủy ban TƯ MTTQ Việt Nam (Nguyễn Thiện Nhân) và Bí thư Thứ nhất TƯ Đoàn Đoàn    TNCS Hồ Chí Minh Nguyễn Đắc Vinh giao lưu với các đại biểu thanh niên hai nước
12
Hữu nghị giữa hai đoàn thanh niên khu tự trị VN & Trung Quốc
Theo một hiệp định, mỗi năm Trung Cộng cấp 130 suất học bổng cho sinh viên VN, đồng thời VN chỉ cấp 15 học bổng cho sinh viên Trung Cộng, có nghĩa là Bắc Kinh đào tạo cán bộ tương lai cho họ.
Việt Nam đưa những đoàn thanh niên sang thăm viếng, hợp tác hữu nghị với thanh niên sắc tộc của các khu tự trị. Nổi bật nhất là Liên hoan thanh niên VN-TQ được tổ chức vào ngày 26-11-2013, 3,000 thanh niên do Nguyễn Thiện Nhân hướng dẫn tham dự liên hoan. Trong diễn văn, ông Nhân cho biết: “Đây là dịp để thế hệ trẻ hai nước kết chặt quan hệ hai đảng, hai nước, không ngừng đơm hoa kết trái, vun đắp tình hữu nghị của hai dân tộc”.
Định hướng dư luận, Lập Viện Khổng Tử, nằm trong hợp tác văn hoá giáo dục cho thanh niên.
16 chữ vàng và 4 tốt là chiêu bài ngụy trang cho chương trình 30 năm để VN hội nhập vào đại gia đình các dân tộc Trung Quốc, nói thẳng ra là chương trình bán nước của đảng CSVN.
  1. 2.4. Trung Cộng di dân vào Việt Nam
Bọn Tàu khựa vào Việt Nam không cần Visa nhập cảnh, nên tự do đi luông tuồng như đi vào Tây Tạng, Tân Cương, Mãn Châu, Nội Mông. Bọn họ đã có mặt trên khắp hang cùng ngỏ hẻm của đất nước Việt Nam. Trong 65 khu chế xuất, khu công nghiệp, không nơi nào vắng bóng người Hoa cả.
Chúng chiếm đóng các vị trí chiến lược, từ việc thuê đất 306,000  hecta trong 50 năm với giá rẻ mạt ở biên giới phía Bắc, từ Bauxite Tây Nguyên đến Cà Mau, có thể thành lập nhiều sư đoàn của đạo quân thứ năm với những công nhân, mà thực chất là binh sĩ, tình báo, đặc công. Họ nắm trong tay những bản đồ vị trí các nhà máy điện, nhà máy quốc phòng, cơ xưởng…
Những người di dân tạo lập thành những khu riêng biệt của người Hoa mà công an Việt Nam không được vào đó để kiểm soát.
1). Khu phố Tàu Bình Dương
Trung tâm thương mại Đông Đô Đại Phố (Chữ Tàu trên cổng vào)
Trung tâm thương mại Đông Đô Đại Phố (Chữ Tàu trên cổng vào)
Tờ Việt Báo tại hải ngoại có bài viết tựa đề: “Cờ Trung Quốc treo rợp Bình Dương: Dân Việt có nguy cơ mất đất”
Theo bài báo thì “Cờ Trung Cộng treo tưng bừng tại Bỉnh Dương để mừng Quốc Khánh lần thứ 90 của Trung Cộng bởi vì người Hoa đang cư ngụ đông đảo ở Phố Tàu nơi đây.
Một bài viết có tựa đề “Phố người Hoa, Rừng người Hoa, sòng bạc người Hoa,…và người Hoa” còn đưa ra quan ngại rằng “trong một tương lai không xa, con cháu người VN sẽ không còn được sống trên quê hương mình”.
Bài báo viết tiếp:
“Sau Casino của người Hoa ở Đà Nẳng chỉ dành cho người nước ngoài, lại đến khu phố dành riêng cho người Hoa ở Bình Dương, nơi mà người Việt cũng không được bén mảng tới. Vậy trong tương lai, người Việt sẽ chỉ được sử dụng một phạm vi bao nhiêu bởi vì, biển, rừng, đô thị đều có bóng dáng của người Hoa.
Phố Tàu là khu vực riêng biệt của cộng đồng người Hoa, người Việt khó chen chân vào. Phố Tàu ở Bình Dương mang tên Trung Tâm Thương Mại Đông Đô Đại Phố, trong đó có một trường Đại học quốc tế Miền Đông, một bịnh viện 1,000 giường, một khu phức hợp: thể thao, hội nghị, tiệc cưới, một sân golf, các cửa hiệu thương mại và một khu giải trí.
Bọn Tàu khựa sinh hoạt theo phong tục tập quán của họ và luật pháp Việt Nam bị bỏ ra ngoài. Nhân viên công lực VN không được vào kiểm tra cần thiết để nắm quyền kiểm soát khu vực.
Ngay cả nghĩa địa người Hoa ở Việt Nam cũng là một khu vực riêng biệt bất khả xâm phạm. Vậy hỏi quyền lực quốc gia còn đâu nữa?
6* Những bản tuyên bố chung của lãnh đạo CSVN
  1. 1. Thỏa thuận 4 điểm của Tổng bí thư Nông Đức Mạnh
Ngày 22-8-2006, Nông Đức Mạnh sang Bắc Kinh thúc đẩy tăng cường quan hệ toàn diện và nhất trí với Hồ Cẩm Đào 4 khía cạnh:
Thứ nhất. Lãnh đạo cao cấp hai bên phải duy trì “quan hệ gần gũi”thông qua những cuộc viếng thăm cấp cao.
Thứ hai. Quan hệ kinh tế thương mại phải được nâng lên nấc thang cao mới, cụ thể hơn.
Thứ ba. Vấn đề lãnh thổ phải luôn luôn đạt được “sự đồng thuận”,bảo đảm ổn định lâu dài. (Nếu đồng thuận thì ổn định)
Thứ tư. Hai bên thống nhất về chính sách ngoại giao, quốc phòng để có nền tảng phát triển bền vững và hữu nghị.
Năm 2009, tỉnh Hải Nam và Việt Nam nhất trí hợp tác toàn diện về chiến lược quân sự.
 (Tại sao một quốc gia lại phải hợp tác với một tỉnh của quốc gia khác?)
  1. 2. Bản tuyên bố chung của Nguyễn Phú Trọng và Hồ Cẩm Đào ngày 15-10-2011
  2. Hai bên đã thông báo cho nhau về tình hình mỗi Đảng, mỗi nước.
  3. Phía Việt Nam nhiệt liệt chúc mừng 90 năm thành lập Đảng Cộng sản Trung Quốc vui mừng trước những thành tựu mang tính lịch sử dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc.
  4. Hai bên đã nhìn lại và tổng kết 20 năm kể từ khi bình thường hóa quan hệ (1990), khẳng định tình hữu nghị đời đời Việt-Trung là tài sản quý báu chung của hai Đảng, hai nước và nhân dân hai nước, cần được không ngừng củng cố, phát triển, truyền mãi cho các thế hệ mai sau.( Thôn tính tương lai)
  5. 3. Bản tuyên bố chung của Trương Tấn Sang
Trong bản tuyên bố chung ngày 21-6-2013 được ký bởi Trương Tấn Sang và Tập Cận Bình, có đoạn ghi như sau:
– Dân sự: Đào tạo nhân dân, văn hóa, giáo dục, y tế, sản xuất, chế biến. Khai thác lãnh thổ, lãnh hải, đất liền, biên giới, cửa khẩu, biển Đông, rừng núi, đầu tư, khoa học, công nghệ, kinh tế, thương mại, môi trường, nông nghiệp, ngư nghiệp, dầu khí, giao thông, vận tải và du lịch.
– Chính trị: Xây dựng nguồn máy đảng, và nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Tham vấn chính phủ, ban tuyên giáo, ban đối ngoại trung ương, ban lý luận, đào tạo hữu nghị quân, dân, cán chính cao cấp.
– Quân sự: Quân đội, quốc phòng, khí tài, an ninh, ngoại giao.
Kế hoạch toàn diện qui định mỗi bộ phận đặt đường dây nóng tự quản và kết nối quản trị Bắc Kinh.
(Đường dây nóng tự quản với Bắc Kinh là nhận lịnh trực tiếp từ chính quyền trung ương ở Bắc Kinh)
Ngoài ra, đảng CS và nhà nước Việt Nam, ưu tiên để 4 tỉnh phía Nam Trung Quốc, như Vân Nam, Quảng Tây, Quảng Đông, Hải Nam được hưởng đặc quyền khai thác toàn diện trên 7 tỉnh biên giới của Việt Nam, như Điện Biên, Lai Châu, Lào Cai, Hà Giang, Cao Bằng, Lạng Sơn, Quảng Ninh. Người Trung Quốc được hưởng qui chế “bất xâm phạm” từ khi có mặt tại Việt Nam để thi hành công tác khai thác toàn diện trên lưng người Việt Nam.
“Hai bên nhất trí tăng cường hơn nữa sự hợp tác giữa các tỉnh, khu vực của hai nước, nhất là giữa 7 tỉnh của Việt Nam: Điện Biên, Lai Châu, Lào Cai, Hà Giang, Cao Bằng, Lạng Sơn, Quảng Ninh, hợp tác toàn diện với 4 khu tự trị của Trung Quốc gồm có: Quảng Đông, Quảng Tây, Hải Nam, Vân Nam”.
Trước hết Trung Cộng muốn Việt Nam hội nhập với 4 khu tự trị để trở thành 5 khu tự trị gồm có: Mãn, Tạng, Hồi, Mông và khu tự trị mới là Việt Nam. Và cờ Trung Cộng trở thành 6 ngôi sao mà VN đã dùng để chào mừng Tập Cận Bình vừa qua.
Thực tế là chỉ có 3 tỉnh của Trung Cộng mà đòi hợp tác toàn diện với 7 tỉnh Việt Nam, tạo điều kiện dễ dàng và hợp pháp cho thương lái, nhân viên Trung Cộng được đi khắp mọi nơi để nắm tình hình các mặt, biết rõ địa hình địa vật, đường đi lối về, tài nguyên, khoáng sản, đặc sản để khi cần thì xử dụng.
Trên Facebook, nhà bình luận Trần Trung Đạo nêu nhận xét như sau: “Đọc bản tuyên bố chung mới thấy số phận chùm gởi của CSVN phụ thuộc sâu xa vào cây cổ thụ già Cộng Sản Trung Quốc đến mức độ nào. Sự khiếp nhược và ươn hèn thể hiện rõ đến mức chỉ trong một văn bản 8 điểm mà có tổng cộng 29 lần “nhất trí”.
7* Cộng Sản Việt Nam bị cấy sinh tử phù
Trung Cộng đang nắm trong tay những con bài tẩy bằng văn bản chính thức đã được các lãnh đạo CSVN ký và cam kết thi hành. Công hàm bán nước Phạm Văn Đồng chỉ là con bài thứ nhất mà thôi. Những lá bài khác như biên bản bí mật ở Thành Đô năm 1990 và những bản tuyên bố chung đã được ký kết như đã nêu trên.
Thiên la địa võng đã bày ra để khống chế và trừng trị Hán ngụy Việt Nam nếu phản chủ. Các vị trí chiến lược chủ yếu như rừng đầu nguồn, Lào, Campuchia, Tây Nguyên, hệ thống giao thông cao tốc xuyên Việt…và những sư đoàn của đạo quân thứ năm dưới lớp áo công nhân, thương nhân…khiến cho số phận của lãnh đạo CSVN thê thảm như con cá nằm trên tấm thớt của Trung Cộng.
Khi Tập Cận Bình niệm thần chú thì bộ tứ “hùng dũng sang trọng” vừa ôm đầu vừa gật đầu lia lịa.
8* Vì sao Trung Cộng không muốn đưa nội vụ ra tòa án quốc tế?
Ngày 2-6-2014 báo South China Morning Post tường thuật rằng ngày 1-6-2014 Thứ trưởng Quốc phòng Nguyễn Chí Vịnh cho biết Hà Nội vẫn chưa quyết định bao giờ sẽ yêu cầu toà án trọng tài quốc tế phân xử tranh chấp, nhưng nói đó là tùy thuộc vào hành động của Trung Quốc.
Trước đó, Nguyễn Tấn Dũng cũng cho biết là VN đã chuẩn bị bằng chứng cho hồ sơ pháp lý nầy, nhưng mọi việc sẽ do Bộ Chính Trị quyết định.
Ông Trần Công Trục, nguyên Trưởng Ban Biên giới Chính phủ lại lên tiếng là kiện chẳng ăn thua gì.
Có thể dùng câu “Đừng nghe những gì Cộng Sản nói, hãy nhìn kỹ những gì Cộng Sản làm” để biết bản chất của CSVN trong vấn đề nầy.
Vì sao Trung Cộng không muốn nội vụ được đưa ra toà án quốc tế?
Không phải TC sợ bị thua kiện, vì họ đã có khả năng vô hiệu hóa vụ kiện 100% bởi quyền phủ quyết ở HĐ/BA/LHQ, mà cũng không phải vì Trung Cộng sợ dư luận quốc tế, vì nếu sợ thì đã không làm ngang tàng như thế..
Điều mà Trung Cộng mong muốn là “những mâu thuẩn trong gia đình” phải để gia đình giải quyết. Tập quán Á Đông là nếu đưa chuyện nội bộ gia đình ra ngoài thì chẳng khác gì “vạch áo cho người xem lưng”. Điều Trung Cộng muốn là Việt Nam phải là một trong đại gia đình các dân tộc Trung Quốc mà Nguyễn Văn Linh đã lặn lội từ Hà Nội đến Thành Đô để thỉnh cầu hồi năm 1990.
Đây là phép thử, xem CSVN có đủ can đảm để thoát ra đại gia đình các dân tộc TQ đó không?
Nếu quan sát kỹ những tuyên bố của Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Chí Vịnh và Trần Công Trục nêu trên, thì có thể đoán được lãnh đạo CSVN vẫn còn hèn nhát, vì không dám phản chủ, nên chỉ dám nói mà không dám làm. Hơn nữa Việt Cộng đã bị cấy sinh tử phù và niền chiếc vòng kim cô lên đầu rồi thì chẳng còn hành động can đảm nào nữa cả.
Hãy chờ xem!
9* Kết luận
Giả sử như Wikileaks không tiết lộ biên bản bí mật ở hội nghi Thành Đô năm 1990, hoặc xem như không có nó, thì những hành động của đảng CSVN cũng đã bị lên án là bán nước, hèn nhát vì đã đặt đất nước, dân tộc Việt Nam dưới tay bọn Trung Cộng. Sự thật hiển nhiên đó không thể chối cãi được.
Việt Nam đã lệ thuộc vào Trung Cộng từ lâu rồi. Ông Vương Gia Thụy, Trưởng ban Đối ngoại Trung Cộng, đã nêu những bằng chứng cho thấy Việt Nam đã được sát nhập vào Trung Cộng, như sau: “Việt Nam và Trung Quốc đã hợp tác chiến lược toàn diện. Cơ chế xã hội giống hệt nhau. Con đường phát triển tương tự như một. Quan hệ hai nhà nước ổn định và cùng một mục đích phát triển chấn hưng sự nghiệp Xã Hội Chủ Nghĩa”.
Đảng CSVN là tội đồ của dân tộc. Hãy đối chiếu với di chúc của vua Trần Nhân Tông thì thấy rõ ngay. Nhà vua di chúc: “Cái họa lâu đời của ta là họa Trung Hoa. Một tấc đất của tiền nhân để lại cũng không để lọt vào tay kẻ khác. Ta để lời nhắn nhũ nầy như là một lời di chúc cho muôn đời con cháu về sau” (Vua Trần Nhân Tông)
“Các vua Hùng có công dựng nước. Đức Trần Hưng Đạo có công giữ nước để bác cháu ta tha hồ bán nước!”.
Trúc Giang