01 December 2013

GẶP MẶT NGÀY HIẾN CHƯƠNG CÁC NHÀ GIÁO 20/11/ 2013

GẶP MẶT NGÀY HIẾN CHƯƠNG CÁC NHÀ GIÁO 20/11/ 2013


Hôm qua ngày 20/11/2013, các nhà giáo Nguyễn Anh Dũng, Tô Oanh, Đỗ Việt Khoa, Vũ Mạnh Hùng, Nguyễn Danh Ngọc cùng bạn bè thân hữu gặp nhau kỷ niệm ngày hiến chương các nhà giáo tại Hà Nội.

Buổi gặp mặt đã diễn ra trông không khí cởi mở, thân tình thăm hỏi về cuộc sống gia đình, cùng nhau bày tỏ về những vấn đề về hiện tình đất nước. Mỗi người mỗi hoàn cảnh khác nhau nhưng đều có chung một tấm lòng mong muốn cho một xã hội tốt đẹp, đất nước ngày một mạnh lên, không còn những kẻ cường quyền “ hèn với giặc, ác với dân”. Các thầy và thân hữu là những người đã quen biết nhau trong quá trình đấu tranh cho lẽ phải công lý, chống tiêu cực tham nhũng, gặp nhau trong những cuộc biểu tình chống Trung Cộng xâm lược biển đảo của việt nam. Điều mà các thầy cùng thân hữu quan tâm là sự xuống cấp của xã hội ngày càng trầm trọng, oan khuất bất công trong xã hội ngày càng chồng chất mà chính bản thân các thầy và gia đình cũng đang phải gánh chịu trước sự vô tâm, vô cảm, vô trách nhiệm của những người cầm quyền.

Các thầy cũng không quên những tù nhân lương tâm nói chung và đặc biệt là thầy giáo Đinh Đăng Định nói riêng đang chịu cảnh tù đày, bị đối sử một cách vô nhân đạo. Những tấm gương hi sinh quyền lợi cá nhân, bất chấp sự hiểm nguy đối với bản thân và sự gánh chịu của gia đình sẵn sàng đấu tranh chống tiêu cực tham nhũng, bầy tỏ lương tâm trách nhiệm và chính kiến của mình đối với những vấn đề bất lợi cho nhân dân và đất nước. Mọi người cũng không quên nhắc lại chuyện thầy giáo Vũ Hùng vì lên án cái ác, bày tỏ lòng yêu nước và yêu sách của mình với khẩu hiệu:
  • Tham nhũng là hút máu dân.
  • Lạm phát giá cả tăng cao là giết dân.
  • Mất đất, biển, đảo là có tội với tổ tiên.
Yêu cầu : Đảng cộng sản Việt Nam thực hiên ngay dân chủ hóa đất nước và đa nguyên đa đảng.

Thầy đã bị đuổi khỏi bục giảng, bị lệnh bắt khẩn cấp, bị biêt giam, rồi bị 3 năm tù giam, 3 năm quản chế. Tất cả những thực tế đau lòng diễn ra trong xã hội hôm nay gần như ai cũng biết đó là cơ chế. Vậy ai sinh ra và tại sao không thay đổi nó ? Ai cố tình giữ nó là có tội với dân với nước.

Cuối cùng, các thầy và thân hữu cũng đặc biệt quan tâm đến việc sửa đổi hiến pháp, muốn gửi một thông điệp đến các đại biểu quốc hội : Mọi vấn đề trong xã hội, mà thực tế đau thương bất hạnh đã diễn ra trên đất nước Việt Nam trong mấy chục năm qua đều có nguyên nhân xâu xa từ lý luận Mác - Lê Nin và điều 4 của hiến pháp hiện hành.

Trước khi chia tay mọi người cùng nhau hát vang bài ” Triệu con tim một tiếng nói”.


Hà nội, ngày 21-11-2013
Lê Hồng Phong

NHỚ LẠI GÓP Ý SỬA ĐỔI HIẾN PHÁP VÀ SUY TƯ
VỀ KẾT QUẢ QUỐC HỘI THÔNG QUA



Khi ở phường tôi tổ chức lấy ý kiến sửa đổi Hiến Pháp, tôi đã có ý kiến muốn góp ý sửa đổi Hiến pháp thì phải hiểu thế nào là XHCN, nhưng từ hàng chục năm nay tôi hỏi giảng viên chính trị của rất nhiều trường không ai trả lời được, thậm trí cả học viện chính trị quốc gia lẫn hội đồng lý luận của Đảng, tôi tin rằng cũng không ai trả lời được.

Theo tôi việc đưa ra toàn dân đóng góp ý kiến sửa đổi HP trong một thời gian ngắn tưởng rằng đây là sự tiến bộ đổi mới sự lãnh đạo của nhà cầm quyền, nhưng tôi tin đây chỉ là hình thức để đạt mục đích mị dân. Song để thực hiện trách nhiệm của một người công dân, tôi xin có mấy ý kiến cụ thể như sau :

Ủy ban sửa đổi HP là do nhà cầm quyền chọn ra, ND sửa đổi thì họ làm theo ý của nhà cầm quyền làm sao họ nghe góp ý của dân được. Mặc dù việc góp ý mang tính hình thức nhưng tôi cũng góp ý là bỏ Điều 4 của HP, sửa lại luật đất đai, sửa lại ND, các lực lương vũ trang tuyệt đối trung thành với Tổ quốc với nhân dân sau đó mới đến Đảng. Sửa đổi tất cả những ND có liên quan đến việc cản trở, hạn chế thực thi quyền con người. Còn để ND sửa đổi Hiến pháp như UB sửa đổi của nhà cầm quyền thì nếu tôi là Bí thư Thành ủy Hà nội tôi có thể đuổi bất cứ người dân nào có nhà ở khu đất đẹp nhất, có giá trị nhất thành phố ra khỏi nhà của họ nếu tôi muốn. Vì "Đất đai thuộc sở hữu toàn dân, do Nhà nước đại diện chủ sở hữu và thống nhất quản lý ". Anh cãi là nhà của anh được thôi chứ đất đâu của anh. Nhà của anh thì anh đập anh mang đi, tôi bồi thường cho anh ít tiền di chuyển nhà là quý lắm rồi, nếu anh không chịu di dời tôi dùng lực lượng vũ trang cưỡng chế, lực lượng vũ trang hiến pháp ghi phải "tuyệt đôi trung thành với Đảng” trước, chứ đâu trung thành với Dân trước. Anh không chịu im lặng, bức xúc đi khiếu kiện không cẩn thận tôi dùng lực lượng AN ghế quy chụp anh vào điều 88, anh liên kết với những ai muốn giúp anh đòi công lý tôi quy chụp vào điều 79, anh đứng một chỗ hô to tôi dùng CA trật tự quy chụp và bắt anh tội gây rối trật tự, anh nói thật cái vô đạo vô pháp luật ... của tôi thì bị quy chụp vào điều 258, anh vào tù thì ngồi đấy mà đòi công lý nhé.

Nếu ND ủy ban sửa đổi HP đưa ra không được thay đổi, mà tôi là nhà cầm quyền tôi xin nói thật : với Điều 4 của hiến pháp và cơ chế nhất lập tam quyền thì Đảng là tôi: Quốc hội là tôi, là " cái vườn cây cảnh của tôi", "là bộ máy dơ tay, ấn nút " của tôi: CA, viện kiểm sát, tòa án là công cụ của tôi đâu phải là của dân và khi dùng luật pháp không có lợi hoặc bất lợi cho tôi và phe cánh của tôi thì luật pháp chỉ là ở trên giấy. Mặt khác, nếu sửa đổi Hiên pháp vẫn giữ ND "nền kinh tế thị trường định hướng XHCN" thì vẫn giữ "các doanh nghiệp quốc doanh đóng vai trò chủ đạo trong nền kinh tế ", thì làm gì có môi trường kinh doanh bình đẳng.

Nếu cứ tiếp tục níu giữ những nội dung chứa đựng đặc quyền đặc lợi phi lý cho Đảng mà cụ thể cho người cầm quyền và hệ thống quyền lực thì sẽ còn nhiều vụ vinashin, vinalines, nợ xấu ... không những mất đất ở biên giới, mất biển đảo như đã mất mà còn mất tiếp cho đến khi đất nước này dân tộc này không còn khả năng trường tồn nữa. Dù thực tế chớ trêu là như vậy nhưng chắc chắn rằng nhà cầm quyền tổ chức lấy ý kiến sửa đổi hiên pháp tôi không tin họ có cái tâm sửa đổi theo hướng có lợi cho Nhân dân và Đất nước.

Bởi vì trong tư tưởng của người cầm quyền cũng như trong hiến pháp và các văn bản pháp lý đã thể hiện Đảng là trên hết chứ không phải Tổ quốc và Nhân dân. Quá trình "phấn đấu" của họ để đạt được các vị trí quyền lực diễn ra trong một môi trường kinh tế nửa dơi nửa chuột với một cơ chế độc tài toàn trị bao trùm lên cuộc sống xã hội mấy chục năm qua, thì các vị trí trọng trách trong xã hội chỉ hợp với hạng người biết vâng lời quy phục và làm lợi cho cấp trên để được "vinh thân phì gia", bất chấp cái hại cho dân cho nước.

Nếu thực sự họ có cái tâm, có lòng tự trọng, có nhân cách của một con người thì không phát triển, “ phấn đấu” theo hướng đó, không bao giờ họ muốn ngồi chứ chưa nói đến được ngồi vào cái ghế đặc quyền đặc lợi dơ dáy phi nhân ấy. Nên hầu hết xung quanh nhà cầm quyền cũng chỉ là những kẻ công cụ bất thiện chỉ biệt gật.

Với suy tư như vậy nên việc thông qua sửa đổi Hiến pháp của những người được gọi là "Đại biểu Quốc hội" đạt tỷ lệ 97% vừa qua tôi chỉ thấy trơ trẽn cho cái Quốc hội của Đảng, Hiến pháp của Đảng, thấy buồn cho sự bất hạnh của một dân tộc chứ không hề ngạc nhiên.


Hà Nội, ngày 30 tháng 11 năm 2013.
Vũ Mạnh Hùng










16 September 2013

THƯ CHIA SẺ VỀ NHỮNG VẤN ĐỀ XH CÙNG CÁC BẠN ĐANG QUAN TÂM

THƯ CHIA SẺ VỀ NHỮNG VẤN ĐỀ XH
CÙNG CÁC BẠN ĐANG QUAN TÂM


NA cùng các bạn quý mến !

Tôi rất vui khi được làm quen với bạn, được bạn quan tâm. Bởi bạn tỏ bày là người luôn ghét sự giả dối thì chắc bạn là người yêu thích sự thật công lý. Bạn muốn tôi chia sẻ về công tác và suy tư của tôi trong cuộc sống. Nhiều bạn đọc blog của tôi trước đây đều có những câu hỏi giống nhau, hoặc gần giống nhau : Tại sao nhà cầm quyền CSVN lại im lặng không xử lý, cho chìm đi những vụ việc tôi đã tố cáo, vạch trần bộ mặt tham tàn bỉ ổi của những kẻ có chức quyền ? Tại sao nhà cầm quyền CSVN lại vẫn sử dụng những kẻ tội phạm hình sự như vậy để lãnh đạo giáo dục ? Tại sao luật pháp VN có quá nhiều những bất cập, mù mờ, thực hiện qua loa không đến nơi đến chốn, hoặc chỉ thực hiện khi có áp lực, khi có thế lực mạnh hơn trong bộ máy cầm quyền ? Tại sao mọi con đường đi đến công lý đều bị bế tắc ? Tại sao những người bất đồng chính kiến, bày tỏ lòng yêu nước, đi biểu tình phản đối Trung Cộng xâm lấn … bị sách nhiễu bị đàn áp, bị bỏ tù ? Tại sao trong XH mình đang sống oan sai cứ ngày càng chồng chất, hiền tài rụng rơi ?! Đến bao giờ thì XH Việt Nam mới thoát khỏi được cảnh tăm tối này ?

Sự quan tâm trăn trở đáng quý của bạn cũng giống không ít các bạn có nỗi niềm như bạn đã hỏi, tôi xin chia sẻ như sau :

Tôi là giảng viên chính của khoa quản trị kinh doanh TM, trường CĐKT-KTTM Hà Nội. Trước đây tôi mãi mê với nghề nghiệp không hiểu gì về sự hình thành bộ máy cầm quyền của chế độ CS, không để ý suy ngẫm về bản chất và môi trường XH mình đang sống, nên khi lãnh đạo Đảng CSVN hô chống tham nhũng mình nghe theo ( Vì tôi đã được nhồi nhét vào sọ từ những ngày sinh ra, lớn lên cắp sách tới trường về sự lãnh đạo tài tình sáng suốt của Đảng, Đảng đã đưa nhân dân ta đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác, Đảng là đỉnh cao trí tuệ loài người, Đảng là ngôi sao sáng – sáng nhất trong muôn vì sao … qua đài phát thanh tiếng nói VN, báo chí quốc doanh, truyền hình quốc doanh, loa phường xã, hệ thống tuyên huấn, rồi đến sự áp đặt nội dung chương trình giáo dục mà tôi được học …Tôi không hiểu đó chỉ là nguồn thông tin một chiều dưới sự kiểm soát chặt chẽ của nhà cầm quyền độc tài toàn trị ). Tôi cứ tin là như vậy. Và tôi luôn nghĩ trong lòng mình phải làm gì giúp các nhà lãnh đạo của Đảng thực hiện được mục tiêu dẫn dắt dân tộc Việt Nam đến thiên đường. Tôi luôn trăn trở trước một thực tế trái ngược với những gì mình tin vào Đảng, sợ cái XH tốt đẹp như thiên đường mà Đảng đang xây dựng bị kẻ xấu len lõi vào chính quyền phá hoại. Nên tôi nghe theo Đảng chống tham nhũng, chống quyết liệt, nhưng càng chống càng thất vọng. Vì sự gian truân và khổ hạnh đó cuối cùng cũng chỉ đạt được một may mắn buộc cơ quan Thanh tra Chính phủ có kết luận phải thừa nhận nội dung khiếu tố của tôi là đúng. Nhưng tất cả những vụ việc tôi khiếu tố chỉ đạt được kết quả trên giấy không đi vào được thực tế của cuộc sống. Tôi mới tự hỏi tại sao lãnh đạo nhà nước CSVN hô chống tham nhũng, tôi tố cáo những vụ việc tham nhũng đã được Thanh tra Chính phủ kết luận nhưng không ai xử lý, mọi việc chìm trong sự im lặng đáng sợ của hàng ngũ lãnh đạo cao nhất Đảng nhà nước CSVN trước yêu cầu thực thi pháp luật tôi gửi đến họ nhiều lần. Vậy nhà cầm quyền là ai ? Quốc hội là ai ? Sự hình thành bộ máy quyền lực nhà nước như thế nào ? Tôi mới ngộ ra họ hô chống tham nhũng là chống nhau để tranh giành quyền lực, không vì lẽ phải và vì sự công bằng XH. Khi mọi việc tôi tố cáo đã được Thanh tra Chính phủ kết luận thì họ đã ngồi vào ghế quyền lực, họ không xử và cũng không trả lời gì mình, cả một hệ thống quyền lực như câm điếc trước mọi đơn thư yêu cầu của tôi trong việc thực thi pháp luật về nội dung khiếu tố của tôi đã được kết luận. Cả một hệ thống được gọi là chính quyền những lại vô tâm, vô cảm, vô trách nhiệm, câm điếc với những tội ác tham những mình tố cáo như vậy trong nhiều năm qua thì chắc chắn bộ máy cầm quyền không vì mục tiêu công bằng văn minh rồi. Tôi nhận ra luật pháp VN chỉ để kẻ có quyền lực mạnh xử kẻ có quyền lực yếu hơn khi tranh giành đặc quyền đặc lợi trong Đảng, để giải quyết mâu thuẫn cá nhân, cai trị dân theo ý muốn của nhà cầm quyền bất chấp luật pháp nếu ai dám đụng đến những đặc quyền đặc lợi phi lý của họ. Còn đối với những người dân đơn phương độc mã đi khiếu tố thì luật pháp chỉ là trên giấy.

Tôi bị bọn tham nhũng tước quyền giảng dạy, chuyển sang ngạch chuyên viên quản lý khu nội trú của trường một cách trái pháp luật hơn 10 năm nay. Tham nhũng trong XH vẫn cứ hoành hoành vụ sau lớn hơn vụ trước … Trong khi mọi yêu cầu, đòi hỏi chính đáng của người dân không những không được đáp ứng mà còn bị đối xử một cách thô bạo nếu những ai quyết tâm đòi công lý. Tôi mới nhìn ra bộ mặt thật của chế độ, vì sao nhà cầm CSVN phải ôm chặt CNMLN, phải độc quyền thông tin, dựng Thánh trong đầu óc nhân dân, áp đặt chương trình giáo dục, và không bao giờ họ dám công khai tài sản… không bao giờ người dân đi bầu cử được nhìn thấy đại biểu tranh cử, ngoài việc các thế lực cầm quyền trong Đảng chọn tay chân của mình ra hiệp thương với nhau rồi dán ảnh ép dân đi bầu ... Từ sự phi lý về lý luận dẫn đến quy trình phi lý về sự hình thành bộ máy quyền lực nhà nước theo kiểu xây nhà từ nóc, đẫn đến sự bất công oan trái và cản trở phát triển XH … Tôi mới hiểu ra vì sao dưới sự cai trị của Đảng CS người dân không bao giờ được thực sự lựa chọn ra người đại biểu của mình. Đảng CS đứng ra tổ chức bầu cử chỉ là hình thức hợp thức hóa nhà cầm quyền và tay chân của họ thành đại biểu của dân, rồi thông qua tay chân của mình nhà cầm quyền hợp thức hóa quyền lực của mình thành quyền lực lãnh đạo nhà nước. Cả một dân tộc bao nhiêu năm đi bầu cử chỉ được nhìn thấy mấy cái ảnh cũng đủ để hiểu nhân dân VN đang được dẫn dắt đến thiên đường hay địa ngục tăm tối đầy ma quỷ. Quyền lực của Đảng đã lồng vào và bao trùm lên Quốc hội thì Quốc hội đâu còn là của dân. Từ quy trình hình thành bộ máy quyền lực như thế nhà cầm quyền đã tuyệt đối hóa được công cụ của mình dẫn đến tuyệt đối hóa được quyền lực thông qua công cụ lập pháp được gọi là ” cơ quan quyền lực cao nhất của dân ”. Người dân bị nhà cầm quyền tước bỏ quyền căn bản của mình trong việc xây dựng quyền lực nhà nước thì người dân không còn vai trò là chủ nhân của XH và đất nước nữa. Để bảo vệ quyền lực tuyệt đối của mình thì nhà cầm quyền bằng mọi thủ đoạn luôn tìm mọi cách giải tán các tổ chức không phải là công cụ của Đảng, ngăn chặn sự hình thành phát triển xã hội công dân làm sao để người dân không đủ khả năng phản kháng khi đòi hỏi quyền lợi chính đáng của mình. Chính vì vậy những sai trái do hệ thống cầm quyền gây ra dân biết kêu ai ? Ai là người giải quyết khi cơ quan lập pháp, tư pháp, hành pháp không được độc lập mà nằm trong tay nhà cầm quyền. Như vậy người dân đi khiếu kiện giống như một cầu thủ vừa yếu ớt vừa đơn lẻ đá bóng với một kẻ khổng lồ vừa đá vừa cầm còi sao mà thắng được. Kẻ tham lam, vơ vét vô pháp luật cấp dưới là tay chân của cấp trên thì trên đời này có mấy ai lại đi chặt chân tay của mình.

Mặt khác, khi chế độ độc tài phát triển từ một kẻ độc tài trở thành một nhóm độc tài ( Vua tập thể ) thì vị độc tài này cũng không muốn đụng chạm đến tay chân của vị độc tài khác, chưa nói đến việc giải quyết những bất công oan trái trong XH không phải là mục đích của họ khi ngồi vào ghế quyền lực. Trừ khi có sự xắp xếp lại ghế quyền lực họ sẽ tận dụng tài liệu khiếu kiện của dân để vị độc tài có quyền lực mạnh hơn ép kẻ có quyền lực yếu hơn chấp nhận những điều kiện mình đặt ra. Kẻ yếu có ngậm đắng nuốt cay, có hậm hực mấy cũng không dám chống lại mặc dù cái sai của kẻ mạnh còn hơn gấp nhiều lần. Một phần như vậy do bản chất mục đích sống của họ giống nhau, một phần kẻ giành ghế bị thua cuộc bản thân họ cũng không ít tội ác với dân làm sao họ dám đấu tranh. Nếu kẻ yếu thua cuộc chống lại kẻ thắng cuộc trong việc tranh giành quyền lực thì kẻ thắng cuộc sẽ bóp chết ngay bằng cơ chế độc tài không kêu vào đâu được, có thể nói theo ngôn ngữ dân dã là “ đập chết ăn thịt “. Kẻ thua cuộc và tay chân còn có thể phải chạy lót cho kẻ thắng cuộc khi người dân tiếp tục đòi công lý để tránh những hành vi tham nhũng của mình bị kẻ mạnh xử lý. Như vậy kẻ thắng cuộc trong việc tranh giành quyền lực vừa có quyền vừa kiếm được tiền từ phía kẻ thua cuộc thì làm sao kẻ thắng cuộc có thể giải quyết những đơn thư khiếu kiện của dân mà họ tận dụng khi tranh giành quyền lực. Do vậy, kẻ thắng cuộc nắm được quyền lực tuyệt đối với cơ chế độc tài toàn trị hoàn toàn có thể im lặng cho chìm đi những vụ khiếu kiện của dân mà ghế quyền lực không hề bị lay chuyển khi phần lớn số dân khiếu kiện vẫn chưa nhìn thấy yêu quái. Với hệ thống thông tin độc quyền trong tay nhà cầm quyền luôn được ca tụng, tung hô, người dân khiếu kiện lại tiếp tục hy vọng. Đến lúc không kiên trì hy vọng được nữa, bức xúc đụng chạm đến quyền lực của nhà cầm quyền đã không ít người bị rơi vào vòng lao lý bởi những điều luật mù mờ như điều 258, 88, 79 … Xã hội cứ diễn ra như thế và ngày một suy đồi, oan khuất của dân ngút trời và chồng chất, sức dân suy kiệt, mâu thuẫn giữa nhân dân với chế độ cầm quyền ngày càng gay gắt. Tất yếu nhà cầm quyền phải bám víu vào ngoại bang và sẵn sàng nhượng bộ, làm thái thú bán rẻ non sông đất nước để duy trì đặc quyền đặc lợi của mình và phe nhóm. Nếu không thế thì làm sao có chuyện những cuộc biểu tình yêu nước bị ngăn chặn đàn áp, những người bất đồng chính kiến bị bắt cóc, xét xử không công khai ( ngăn chặn người thân và nhân dân đến dự phiên tòa ) rồi bỏ tù, người dân khiếu kiện đến các trụ sở tiếp dân đòi công lý ngày một đông đúc. Mọi con đường đi đến công lý bị bế tắc bởi cơ chế độc tài toàn trị, tất yếu sẽ dẫn đến nhiều hệ lụy bi thảm khác trong XH.

Tôi tin rằng tất cả các câu hỏi mà bạn NA cùng các bạn trăn trở muốn tôi chia sẽ trên thực tế sẽ không bao giờ giải quyết được nếu mỗi người dân chúng ta không biết đoàn kết tranh đấu, đòi hỏi và thực thi quyền con người để có sự thay đổi về chính trị. Tóm lại, không thể có công lý công bằng văn minh ở một thể chế chính trị độc tài toàn trị.

Những câu hỏi của bạn NA cũng như các bạn khác tôi chỉ có thể chia sẽ như vậy mong mọi người đóng góp thêm. Cảm ơn các bạn đã có sự trăn trở về tình hình XH hiện tại và có những câu hỏi rất đáng quan tâm mà tôi không thể không chia sẻ suy tư cùng các bạn.

Chúc các bạn sức khỏe, hanh phúc và may mắn trong cuộc sống !

Hà Nội, ngày 15/9/2013
Vũ Mạnh Hùng

Đ/c : 205C2 Thanh Xuân Bắc
Thanh Xuân - Hà Nội
ĐT : 0902219982


Tất yếu người dân sẽ nhận thức ra quyền con người của mình bị tước đoạt là nguyên nhân của sự tắc đó dẫn đến một cuộc cách mạng đòi và thực thi quyền con người buộc cơ chế cầm quyền độc tài phải giải tán, nhà cầm quyền độc tài phải ra đi.


Một XH mà nhà cầm quyền tuyệt đối….

Làm gì có thứ lãnh đạo toàn diện tuyệt đối nào mà những tội ác đối với dân, sự kêu cứu của dân do chính hệ thống công cụ của nhà cầm quyền gây ra mà họ lại vô tâm vô cảm vô trách nhiện một cách trơ trẽn như thế nếu tội ác đó không phải có nguyên nhân từ họ. Còn nếu ai đó nói lãnh đạo họ phải lo việc lớn, họ không quan tâm đến việc nhỏ, nếu có sai có thối nát cùng lắm chỉ đến hàng tỉnh thì quả thật là mù quáng về nhận thức. Sự lãnh đạo toàn diện với quyền lực tuyệt đối của nhà cầm quyền chỉ thể hiện bất cứ người dân nào đụng chạm đến đặc quyền đặc lợi phi lý của họ mà thôi. Điều này thể hiện rõ nhất ở hệ thống AN bảo vệ ghế. lại có một môi trường thuận lợi cho cuộc sống lương thiện, công lý, lẻ phải thì quyền con người phải được tôn trọng. Muốn vậy phải tranh đấu để xây dựng một XH dân chủ thực sự. Muốn có cạnh tranh chính trị thì phải tranh đấu cho một XH đa nguyên đa đảng, thì người dân mới thực sự làm chủ, quyền con người mới được tôn trọng. Muốn vậy XH phải có dân chủ và nhân quyền, muốn có dân chủ và nhân quyền thì nhất định phải tranh đấu cho một XH đa nguyên đa đảng. Chính trị cũng như mọi lĩnh vực khác trong đời sống con người phải có sự cạnh tranh lành mạnh. Nếu XH còn chấp nhận sự cai trị không chính danh, độc tài đảng trị lừa bịp dân chúng để duy trì đặc quyền đặc lợi của một nhóm người, cứ tiếp tục mặc kẻ cầm quyền đứng ra tổ chức bầu cử bằng cách đặt ra những quy định tước bỏ quyền công dân của người dân một cách phi lý cử tay chân của mình ra dán ảnh ép người dân buộc phải công nhận là đại biểu của mình thì tai họa có thể ập đến bất cứ ai, gia đình nào ... Nguy cơ đất nước rơi vào tay giặc ngoại bang, dân tộc lại rơi vào cảnh nghìn năm nô lệ tăm tối là khó tránh khỏi ... Mình muốn chia sẽ với bạn như vậy vì chúng mình có muốn một cuộc sống nhân văn, chân thật, tình cảm vui vẻ, chan hòa, chứa đựng tình người để bù đắp cho nhau Để lý giải sự bế tắc trên mình đã nhận ra những vấn đề cơ bản của CNMLN là phản khoa học. Bởi học thuyết xuất phát từ quan điểm sai lầm quan điểm cuaVí dụ : Về vấn đề xóa bỏ giai cấp, đấu tranh giai cấp là nguồn gốc và động lực của sự phát triển, đấu tranh xỏa bỏ chế độ tư hữu … Chính vì cái lý luận phản khoa học đó nhà cầm quyền của Đảng áp đặt vào đất nước ta mới dẫn đến thảm họa trong cải cách ruộng đất, đánh nhân văn giai phẩm, hợp tác hóa nông ngiệp, cải tạo công thương, ngăn sông cấm chợ, phá đền chùa, Z30 … Cũng chính vì CNMLN mà đất nước VN chia cắt hai miền rồi trở thành cuộc nội chiến nồi gia nấu thit… Cái còn lại của Học thuyết Một thực tế việc vận dụng học thuyết MLN đảng đã đẩy dân tộc VN đi từ thảm họa này đến thảm họa khác. Những gì thực tế hiện nay đã phản lại học thuyết của đảng CS, nhưng vì sao nhà cầm quyền vẫn giữ chặt nó, chẳng qua vì sự đặc quyền đặc lợi bất chính. ngộ ra những gì trong cuộc sống là không đơn giản. Bạn cứ thử nghĩ xem lương thiện không có môi trường sống, một môi trường sống sợ sự thật, sợ nói ra sự thật, kẻ cầm quyền độc quyền thông tin để nói dối. Những người nói thật, chỉ ra sự thật, bày tỏ chính kiến của mình trước sự thật bị quy vào tội “ tuyên truyền chồng phá ”, “ xâm hại an ninh Quốc gia “, “ lợi dụng quyền tự do dân chủ”, “ nói xấu, bôi nhọ lãnh đạo, làm mất thời gian của các cơ quan chức năng, tốn xăng dầu của nhà nước ”, “ làm mất đoàn kết nội bộ “ … bị đàn áp, bắt bớ bỏ tù, nhưng những quy định cụ thể về những quy phạm pháp luật đó thì không hề có trong văn bản pháp luật nào của nhà nước. Tất yếu dẫn đến trong XH người ta học chính trị nhưng không thích nói chuyện chính tri, không dám bàn chuyện chính trị, học địa lý VN không dám nói đến diện tích đất nước VN còn hay mất bao nhiêu, học lịch sử không dám nói đến chuyện lịch sử … Người dân thì cũng chỉ vì miếng cơm manh áo, vì sợ hãi mà phải nói dối. Còn kẻ cầm quyền thì vì danh vì lợi bất chính mà nói dối. Nói dối leo lẻo, nói dối không biệt ngượng, nói dối một cách trơ trẽn và vô liêm sỉ trong khi những bất công chồng chất trong XH, những oan khuất ngất trời của người dân bị chìm sâu và che khuất lên một bức màn màu hồng dày đặc bởi một hệ thống tuyên truyền, báo chí công nô thì XH đi về đâu, dân tộc sẽ đi về đâu ???.

Mọi con đường đến công lý bị chặn đứng ở nút đặc quyền đặc lợi và độc tài là nguyên nhân của những bất công, oan khuất bị làm ngơ, những cao cả nhân ái bị chìm sâu xuống lòng đất khi chính mắt nhìn là nguyên nhân tôi đi tìm công lý, đó hành trình mà tôi đã và đang tiếp tục đi tới trong suốt cả cuộc đời.

Chúc bạn luôn giữ được bản chất sống yêu sự thật, luôn ghét sự giả dối trời đã ban cho. Chúc bạn sức khỏe, yêu đời và may mắn, thành công trong cuộc sống hàng ngày . Tôi luôn sẵn sàng chia sẽ với bạn mọi thứ
“ Cái quý nhất của con người là cuộc sống. Đời người chỉ sống có một lần và sống sao cho khỏi xót xa ân hận về những năm tháng đã sống hoài sống phí cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình. Để đến khi nhắm mắt xuôi tay, có thể nói rằng : Cả đời ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời – Sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người.”

Chính vì vậy mà tôi đã nhìn ra cái lý luận phản khoa học, cái mô hình nhà nước mà ông HCM dựng lên nó đã tạo điều kiện cho những kẻ cầm quyền đất nước trở thành cướp cấp Quốc gia. Nếu bạn không tin, bạn muốn chia sẽ điều tôi nói, thì tôi sẽ chứng minh một cách khoa học những điều tôi nói.

Như vậy, tôi rất vui vì đã nhìn xuyên qua bức tranh màu hồng của chế độ để thấy được tăm tối địa ngục đằng sau bức tranh ấy. Và tôi muốn những người có lương tri hãy "cùng dắt tay nhau đi dưới tấm biển chỉ đường của trí tuệ " để cuộc sống của mỗi cá nhân, gia đình, XH, dân tộc VN vượt qua bóng đêm tăm tối.

Hẹn gặp lại !

13/10/12

17 May 2013

Buổi làm việc với an ninh điều tra TP Hà Nội

Tóm lược buổi làm việc với an ninh điều tra TP Hà Nội
“Về những nội dung viết trong Thư ngỏ gửi Bộ trưởng Bộ Công an”

Vũ Mạnh Hùng


   Đúng 8h30 ngày 16/5/2013, tôi đã có mặt tại phòng làm việc của trụ sở Công an (số 6 Quang Trung, Hà Đông ) theo giấy mời của cơ quan An ninh điều tra Công an TP Hà Nội.

    Người làm việc với tôi là Điều tra viên Thượng tá Trần Văn Tú cùng với nữ Thượng úy Trương Diệu Linh (người đón tôi từ cổng trụ sở đến phòng làm việc khi tôi có ĐT báo đã có mặt trước cổng trụ sở, đồng thời cũng là người ghi biên bản làm việc). Buổi làm việc diễn ra trong không khí nhẹ nhàng, cùng nhau tỏ bày quan điểm về nội dung:

+ Xác định tôi là người đã viết Thư ngỏ gửi tới Bộ trưởng Bộ Công an (tôi xác nhận việc này và cả nội dung thư gửi);
+ Về mặt nội dung, Thượng tá Trần Văn Tú trao đổi và thảo luận xoay quanh ba vấn đề tôi viết trong Thư ngỏ: Một là,  An ninh điều tra bắt cóc tôi. Hai là, về vấn đề tạm giữ. Ba là, Thiếu tá Nguyễn Trung Nam đã có những lời đe dọa trong khi nói chuyện hoặc hỏi chuyện đối với tôi.

    Trong quá trình trao đổi, thảo luận về những vấn đề trên, Thượng tá Tú tỏ ý chưa đồng thuận với việc tôi viết trong thư rằng tôi bị bắt cóc, tạm giữ một cách vô pháp luật. Nhưng tôi vẫn lập luận và khẳng định ngôn ngữ tôi dùng để phản ánh sự việc xảy ra là chính xác. Còn phần nội dung thư ngỏ tôi tố cáo Thiếu tá Nguyễn Trung Nam trong khi nói chuyện, hỏi chuyện có những lời đe dọa đối với cá nhân tôi, gia đình tôi, dòng họ tôi thì Thượng tá Tú nói “chưa xác định”. (Tôi xin phép quý độc giả không trình bày lập luận của Thượng tá Tú về quan điểm của anh cũng như lập luận của tôi khi chưa có văn bản chính thức trả lời thư ngỏ tôi gửi Bộ trưởng Bộ Công an).

     Sau khi đọc lại biên bản trao đổi thảo luận lần thứ nhất, tôi yêu cầu Thượng úy Linh chỉnh sửa lại những ý kiến trao đổi của tôi cho chính xác, đồng thời sao thành hai bản, mỗi bên giữ một bản thì tôi mới ký. Biên bản chưa kịp chỉnh sửa thì Thượng tá Tú nói: “Không được, đây là nguyên tắc thuộc bí mật của ngành, nếu anh không ký biên bản này, lập một biên bản khác nói rõ anh không ký vì lý do đó,  biên bản đó thì anh được giữ một bản”, tôi nhất trí.  Sau đó có lẽ Thượng tá Tú tham khảo ý kiến của ai đó khi ra ngoài, anh quay trở lại thống nhất với tôi viết nội dung biên bản về quan điểm của hai bên như đã trình bày trên và tôi đề nghị ghi rõ nguyện vọng của tôi: Thư ngỏ tôi viết bằng văn bản thì tôi muốn Bộ trưởng hoặc Bộ trưởng ủy quyền cho ai đó trả lời tôi bằng văn bản. Biên bản lần thứ ba viết xong Thượng úy Linh đưa ra ngoài photo và tìm gặp Thượng tá Tú để ký. Sau đó cả hai quay lại, Thượng tá Tú nói với tôi “Buổi trao đổi thảo luận hôm nay, thôi không cần biên bản nữa”, tôi cũng đồng ý vì có phần thông cảm cho thực quyền của họ trong khi làm việc. Và yêu cầu biên bản được xé bỏ tại chỗ.  

    Buổi làm việc kết thúc vào khoảng 11h30. Tuy kết quả chưa được như mong muốn của hai bên, nhưng tôi cũng nhẹ lòng khi Thượng tá Trần Văn Tú và Thượng úy Trương Diệu Linh biết cư xử đúng mực.  Tôi nói : dù buổi làm việc không ghi biên bản, nhưng anh nhớ giúp tôi trình bày lại với cấp trên “Thư tôi viết bằng văn bản thì nguyện vọng của tôi được trả lời bằng văn bản”. Và “Tôi sẽ không làm việc về nội dung hôm nay nữa, nếu các anh mời tôi khi chưa có văn bản trả lời”./.


Hà Nội, ngày 16/5/2013
V.M.H.



24 April 2013

Thư ngỏ của ông Vũ Mạnh Hùng gửi Bộ trưởng Bộ Công an


Thư ngỏ của ông Vũ Mạnh Hùng
(chủ trang blog hanhtrinhditimcongly.blogspot.com )
gửi Bộ trưởng Bộ Công an

                                                      

Hà Nội, ngày 20   tháng 4  năm 2013


Kính gửi:
Giáo sư, Tiến sĩ Luật - Bộ trưởng Bộ Công an Trần Đại Quang


Tôi là: Vũ Mạnh Hùng - Nguyên giảng viên Khoa Quản trị kinh doanh Trường Cao đẳng Kinh tế -  Kỹ thuật Thương mại, hiện là cán bộ quản lý khu nội trú của trường. Nơi ở hiện nay P205 C2 Thanh Xuân Bắc, Thanh Xuân Hà Nội. ĐT : 0902219982.

Tôi xin trình bày với ông GS,TS luật - Bộ trưởng Bộ Công an như sau:

Vào khoảng hơn 9h sáng ngày 11/4/2013, trên đường đi làm đến ngã ba Ba La Bông Đỏ Hà Đông, tôi bị Công an giao thông ra chặn đường, yêu cầu tôi dừng xe và dắt xe sâu vào trạm kiểm soát giao thông để kiểm tra giấy tờ. Tôi hỏi anh công an giao thông này, xe tôi đang lưu hành trên đường không vi phạm gì tại sao anh yêu cầu tôi dừng xe để kiểm tra? Anh này hỏi tôi là ai? tôi trả lời tôi là Vũ Mạnh Hùng, tôi công tác ở Trường  Cao đẳng Kinh tế - Kỹ thuật Thương mại. Ngay lúc đó có 4 người mặc thường phục tiến sát tôi nói:  "Anh có liên quan đến tình hình an ninh Quốc gia, chúng tôi là  An ninh điều tra Công an thành phố Hà Nội, yêu cầu anh lên xe ô tô !". Đồng thời hai người tiến sát vào tôi, mỗi người một bên xốc nách tôi như một tội phạm đưa tôi lên xe ô tô đỗ sẵn bên lề đường. Khi lên xe, người ngồi bên phải bẻ tay phải tôi để lấy chìa khóa xe máy, người bên trái tôi sờ nắn và thọc tay vào túi quần tôi lấy điện thoại. Họ nói nếu anh cưỡng lại, chúng tôi sẽ dùng biện pháp nghiệp vụ.  Tôi đành phải để họ lấy điện thoại và chìa khóa xe máy. Tôi hỏi mấy người này, không rõ các anh là ai, hay các anh là xã hội đen mà bắt cóc tôi giữa đường cưỡng bức thu giữ tài sản của tôi trong khi không có bất cứ một thứ giấy tờ gì theo quy định của pháp luật. Họ nói  "Anh yên tâm, bọn em là Công an mới dám làm thế chứ ai dám làm thế, bọn em chỉ mời anh về trụ sở của cơ quan An ninh điều tra thành phố nói chuyện thôi". Đến trụ sở tôi bị tạm giữ trong khoảng thời gian từ 9h40 ngày 11/4/2013 đến 19h10 ngày 13/4/2013 để nói chuyện, hay đúng ra là hỏi chuyện mang tính thẩm vấn. Tóm lại : bản thân tôi không vi phạm bất cứ vào một điều khoản nào của bộ luật hình sự, việc An ninh điều tra Công an thành phố Hà Nội bắt cóc tôi, tước đoạt điện thoại của tôi khi bị bắt và thu giữ điện thoại của tôi trong thời gian tạm giữ để nói chuyện làm ảnh hưởng đến danh dự, nhân phẩm, tinh thần đối với tôi cũng như gia đình, bạn bè thân hữu.

Trong thời gian tạm giữ để nói chuyện, hỏi chuyện, anh em An ninh hầu hết trong tranh luận đã nhận ra cái sai, sự phi lý, bất chấp luật pháp của ai đó đã chỉ đạo việc bắt giữ tôi. Sự đồng cảm của anh em, sự thông cảm của tôi đối với họ, qua đó đã ít nhiều nảy nở, bởi chính họ cũng bị tước đi những quyền con người như tôi. Họ bị áp lực từ cấp trên để thực hiện một việc làm trái pháp luật nếu họ đấu tranh với cái sai, họ bị trù dập, họ lấy gì để bảo vệ mình. Họ cũng có một mong muốn như tôi làm sao để tiến tới xây dựng một xã hội mà trong đó quyền con người được tôn trọng. Tôi luôn ghi nhận sự chia sẻ và tình cảm đó.

Song với trách nhiệm công dân, tôi không thể không phản ánh với ông Bộ trưởng về cách thức và tính chất của sự việc cùng với những lời đe dọa đối với cá nhân tôi, gia đình tôi, dòng họ tôi của Thiếu tá Nguyễn Trung Nam thuộc Phòng An ninh điều tra Công an thành phố Hà Nội.

Thưa ông GS,TS luật - Bộ trưởng Bộ Công an Trần Đại Quang, việc làm của cơ quan An ninh điều tra Công an thành phố Hà Nội như vậy có phải vi phạm nhân quyền không ? Có trái với những quy định của Bộ luật Tố tụng hình sự không ? Có ảnh hưởng đến danh dự và nhân phẩm của tôi không ? Và có phải Công an được làm những chuyện vô pháp luật như vậy dưới sự chỉ đạo của Bộ trưởng không ? Một xã hội mà Công an được làm những chuyện vô pháp luật như vậy, luật pháp Nhà nước có để làm gì? Xã hội sẽ đi về đâu?… Một Nhà nước mà công cụ của mình hành xử với người dân như vậy, nếu những người lãnh đạo có trách nhiệm im lặng có xứng đáng ứng cử vào Hội đồng Nhân quyền của Liên hiệp quốc không?

Tôi viết thư ngỏ này gửi tới Bộ trưởng, người lãnh đạo cao nhất của cơ quan an ninh Nhà nước. Mong rằng, với trách nhiệm của mình, Bộ trưởng xem xét sự việc xảy ra đối với tôi, cư xử sao cho xứng với cái tâm và tầm của Bộ trưởng trước dư luận nhân dân trong nước và quốc tế.


Kính thư,
Vũ Mạnh Hùng