PHẠM ĐÌNH TRỌNG
1. GIỮA THỜI BÌNH, CÔNG AN MỞ MẶT TRẬN TỔNG LỰC ĐÁNH VÀO DÂN
Theo lời kể của dân Đồng Tâm, đêm ngày 8 rạng sáng 9 tháng một,
năm 2020 có tới chín ngàn quân chính phủ gồm công an và quân đội bao vây dân
làng Đồng Tâm. Quân bố ráp, tấn công Đồng Tâm rải khắp xã và khắp các ngả đường
bao quanh Đồng Tâm. Người dân không thể bao quát hết bề rộng và bề sâu thế trận
của công an nên ước lượng không thể chính xác. Nhưng ba điều có thể khẳng định.
Một là số quân tham gia sự kiện Đồng Tâm 8.1.2020 không thể tới
chín ngàn. Chín ngàn là quân số xấp xỉ một sư đoàn. Theo nhiều nguồn tin, lực
lượng vũ trang hành quân đến Đồng Tâm đêm 8.1.2020 khoảng hơn ba ngàn quân,
tương đương hai trung đoàn. Hai trung đoàn mũ sắt, áo giáp, tay khiên tay súng,
ầm ầm xe pháo vây ráp một làng quê nhỏ bé, hiền hòa của thủ đô Hà Nội, thành phố
hòa bình là sự ngạo ngược chà đạp pháp luật, chà đạp cuộc sống bình yên, chà đạp
mạng sống người dân. Như kiêu binh thời vua Lê chúa Trịnh kéo đàn kéo lũ đi cướp
của dân, bắt đàn bà con gái hãm hiếp giữa ban ngày, ngay giữa kinh thành Thăng
Long
Hai là tên gọi sự kiện. Sự kiện Đồng Tâm kéo dài từ nhiều
ngày trước và bùng nổ vào đêm 8.1.2020 không phải chỉ là cuộc tuần tra, lập chốt
kiểm soát trên đường làng, bình thường, đơn giản như mấy ông tướng công an uốn
lưỡi biện minh trên truyền thông nhằm giành phần chính đáng cho cuộc sử dụng
binh đao bất chính với dân của nhà nước công an trị.
Đó thực sự là cuộc động binh lớn, một trận đánh lớn hơn nhiều
lần “trận đánh đẹp” do đại tá công an Đỗ Hữu Ca chỉ huy bắn đạn AK vào ngôi nhà
gia đình anh nông dân Đoàn Văn Vươn ở Cống Rộc, Tiên Lãng, Hải Phòng 8 năm trước.
Lực lượng “trận đánh đẹp” tấn công dân của đại tá Đỗ Hữu Ca chỉ có vài chục
công an và quân đội đều thuộc lực lượng vũ trang Hải Phòng và trận đánh diễn ra
chớp nhoáng chỉ trong buổi sớm ngày 5.1.2012.
Cuộc động binh Đồng Tâm 8.1.2020 là trận đánh binh chủng hợp
thành, có xe bọc thép, có vũ khí điện tử, có chó nghiệp vụ, có cảnh sát cơ động,
cảnh sát chữa cháy. Hàng ngàn quân trùng trùng, lớp lớp được trang bị vũ khí hiện
đại tới tận răng đã bao vây cô lập hoàn toàn xã Đồng Tâm với thế giới chung
quanh, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Sóng điện thoại, mạng internet bị cắt. Người
dân không được ra khỏi Đồng Tâm và sóng internet không lọt được vào Đồng Tâm.
Trẻ Đồng Tâm cũng không được tới trường nhiều ngày. Không phải chỉ dân Đồng Tâm
bị cấm cửa. Những người dân Hà Nội quan tâm đến cuộc đấu tranh giữ mảnh đất sống
của người dân Đồng Tâm cũng bị công an đến từng nhà, vòng trong vòng ngoài vây
hãm không cho ra khỏi nhà suốt cả tuần.
Cuộc động binh lớn nhằm vào người dân Đồng Tâm đang lo cho
con trẻ có tấm áo mới mặc tết, lo cho trên bàn thờ tổ tiên có tấm bánh chưng
khi ngày tết Canh Tý đã cận kề. Rải quân kín mọi ngõ ngách. Xe bọc thép như những
lô cốt, những pháo đài rải trên đường làng. Những họng súng lăm lăm. Tiếng nổ
đùng đoàng trong đêm. Một cuộc chiến tổng lực đã thực sự diễn ra.
Vài chục tay súng công an và lính địa phương Hải Phòng không
gây án mạng, chỉ để lại vài vết đạn lỗ chỗ trên tường nhà anh nông dân Đoàn Văn
Vươn cũng được đại tá giám đốc công an Hải Phòng gọi là “trận đánh đẹp”. Cuộc động
binh của hàng ngàn quân binh chủng hợp thành do bộ Công an chỉ huy đêm 8.1.2020
với bốn mạng người chết, ba chục người dân bị bắt, nhiều người dân bị đòn tra của
công an mang thương tích đến nay vẫn đang phải cách li và chạy chữa trong bệnh
viện chưa biết sống chết ra sao. Cuộc động binh thảm khốc như vậy không thể
không gọi là trận đánh lớn và ác liệt. Đó thực sự là một trận đánh, một cuộc bố
ráp, đàn áp dân Đồng Tâm bằng súng đạn với mức độ khốc liệt của chiến tranh và
kéo dài chứ không phải chỉ là cuộc tuần tra đơn thuần vốn phải lặng lẽ, âm thầm.
Ba là cấp độ sự kiện. Quân có mặt trong sự kiện Đồng Tâm
8.1.2020 là quân chính qui, tinh nhuệ, hiện đại nhất của bộ Công an chứ không
phải quân của sở công an Hà Nội. Sở chỉ huy cuộc động binh cũng đặt ở bộ Công
an chứ không đặt ở sở công an Hà Nội. Cáo buộc tội trạng người dân Đồng Tâm lấy
cớ cho cuộc động binh, thông báo “chiến sự”, công bố “chiến lợi phẩm” cũng phát
ra từ bộ Công an. Phát ngôn về cuộc động binh đều là các tướng Chánh văn phòng,
tướng Thứ trưởng bộ Công an. Sự kiện Đồng Tâm 8.1.2020 thực sự là cuộc đối thoại
bằng súng đạn của nhà nước công an trị với người nông dân thuần chất và lương
thiện làm ăn, là một hành động quân sự cấp nhà nước.
Theo lời cụ bà Dư Thị Thành, lực lượng công an đằng đằng sát
khí bủa vây dày đặc quanh nhà cụ, cắt khóa cửa, xông vào phòng ngủ, bắn chết chồng
cụ bà Dư Thị Thành là cụ ông Lê Đình Kình ngay trên giường ngủ, ngay trước mặt
cụ bà Dư Thị Thành bằng bốn phát đạn gần như dí sát người đều nhằm váo chỗ giết
chết tức thì, hạ gục lập tức. Một viên đạn xuyên vào ngực trái. Hai viên đạn
khoan vào đầu. Môt viên đạn thổi bay cả một mảng khớp gối chân trái. Phần dưới
chân trái chỉ còn dính lắt lẻo với phần trên bới sợi gân và mảnh thịt bèo nhèo.
Giết chủ nhà. Bắt tất cả những người còn lại trong nhà dẫn đi. Lùng sục vơ vét
của chìm mang đi. Nhân danh nhà nước, nhân danh bảo vệ pháp luật nhưng công an
đã hành cử tàn bạo hơn cả băng cướp, giết người cướp của.
2. TỪ TỘI ÁC MANG TÊN NGUYỄN THỊ NĂM ĐẾN TỘI ÁC MANG TÊN LÊ
ĐÌNH KÌNH
Phát lệnh cuộc động binh lớn quân số lên tới cả ngàn tay súng
đánh vào dân, cho phép lính trong đêm phá cửa xông vào nhà dân dí súng vào ngực,
vào đầu dân bóp cò gây bàng hoàng người dân cả nước, gây chấn động cả thế giới.
Một cái lệnh không biết đến pháp luật, chà đạp lên pháp luật, cho phép đạo quân
công an nhà nước hành xử với dân như một băng cướp giết người cướp của thì lãnh
đạo cấp thành phố Hà Nội không thể và không dám. Cho lính được tử hình dân tại
nhà, không cần bản án, không cần pháp trường thì lãnh đạo cấp thành phố Hà Nội
không thể và không dám cho phép.
Cấp trên của ủy viên bộ Chính trị, Bí thư thành ủy Hà Nội
Hoàng Trung Hải và cấp trên của ủy viên trung ương đảng, chủ tịch Ủy ban Nhân
dân thành phố Hà Nội Nguyễn Đức Chung chính là Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn
Phú Trọng và Ủy viên bộ Chính trị, Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc. Theo
nguyên tắc tập trung dân chủ của tổ chức cộng sản, tập thể lãnh đạo, cá nhân phụ
trách, lệnh tấn công Đồng Tâm, lệnh xử bắn cụ Lê Đình Kình ngay tại giường ngủ
phải được bộ Chính trị nhất trí tán thành nhưng trách nhiệm trực tiếp không thể
lẩn tránh thuộc về ông đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng và ông đứng đầu chính phủ
Nguyễn Xuân Phúc.
Một đảng chính trị với những ông đảng trưởng như ông đảng trưởng
Hồ Chí Minh xóa bỏ bộ tư pháp trong chính phủ của ông. Ông đảng trưởng Lê Duẩn
nói thẳng ra rằng xã hội cộng sản không cần pháp luật: Chúng ta là nhà nước xã
hội chủ nghĩa, chúng ta không cần pháp luật. Chúng ta chỉ cần phê bình và tự
phê bình là đủ. (Lời ông Duẩn). Ông đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng thì khinh khỉnh
đưa cương lĩnh đảng của ông lên trên hiến pháp của nước: Hiến pháp là văn bản
pháp lí quan trọng sau cương lĩnh của đảng (Lời ông Trọng). Đảng cầm quyền đứng
ngoài và đứng trên hiến pháp, pháp luật như đảng cộng sản Việt Nam thì họ chà đạp
lên pháp luật là lẽ đương nhiên, là sự kiêu ngạo cộng sản của họ. Nhưng chà đạp
pháp luật tới mức trong thời bình mở trận đánh lớn với trang bị vũ khí hiện đại
đánh vào một làng quê bình yên, đột kích vào nhà người dân tay không, xử bắn
người dân ngay tại giường ngủ thì chưa từng có trong lịch sử xã hội loài người,
kể cả ở những xã hội độc tài, phát xít ghê tởm nhất.
Trước khi bị xử bắn trên pháp trường cải cách ruộng đất năm
1953, bà Nguyễn Thị Năm đang là ân nhân, là cứu tinh của đảng cộng sản Việt
Nam. Thuở ban đầu dựng lên nhà nước, dựng lên quân đội, đảng cộng sản không một
cắc bạc nuôi chính phủ, không một hạt thóc nuôi quân đội. Bà chủ hãng buôn Nguyễn
Thị Năm cùng vài ông chủ, bà chủ tư sản dân tộc khác, mỗi người đã đổ hàng ngàn
lạng vàng ra cho chính quyền cộng sản trang trải công việc. Bà chủ trang trại
Nguyễn Thị Năm dã dốc cả cơ nghiệp ra nuôi cơ quan đầu não kháng chiến và cơ
quan bộ Tổng tư lệnh khi chính phủ kháng chiến phải rời thủ đô Hà Nội rút lên
chiến khu Việt Bắc. Trước khi bị công an cộng sản bắn chết tại giường ngủ, cụ
Lê Đình Kình vẫn đang là đảng viên cộng sản, chưa hề bị đảng kỉ luật, chưa bị
tòa án tuyên một bản án nào, dù là bản án nhẹ nhất.
Cải cách ruộng đất xử bắn bà Nguyễn Thị Năm là một tội ác lịch
sử, là nỗi ô nhục muôn đời của đảng cộng sản Việt Nam. Ban đêm công an cộng sản
xông vào nhà đảng viên cộng sản Lê Đình Kình, bắn chết đảng viên Kình ngay tại
giường ngủ còn là tội ác và nỗi ô nhục lớn hơn nhiều lần tội ác và nỗi ô nhục
mang tên Nguyễn Thị Năm.
Nhắc đến hai nỗi ô nhục mang tên Nguyễn Thị Năm và Lê Đình
Kình của đảng cộng sản Việt Nam để thấy rằng hơn nửa thế kỉ bão táp cách mạng
đã qua, loài người đã bước những bước dài từ nô lệ sang tự do, từ độc tài sang
dân chủ, từ sự thống trị của sức mạnh bạo lực sang sự thống trị của sức mạnh
văn hóa, sức mạnh nhân văn nhưng ban lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam, thành phần
nòng cốt, ưu tú nhất của đảng vẫn chìm đắm trong tăm tối bạo lực, vẫn nghiền
xài bạo lực với dân, vẫn ảo tưởng dựa vào sức mạnh bạo lực để giữ chính quyền.
Trượt dài trong bạo lực, đảng cộng sản đã đi từ tội ác mang tên Nguyễn Thị Năm
đến tội ác mang tên Lê Đình Kình. Tội ác sau lớn hơn, man rợ hơn nhiều lần tội
ác trước.
Trong khi loài người đang gấp gáp đi tới dân chủ, văn minh
thì đảng cộng sản Việt Nam vẫn mải miết đi giật lùi vào bạo lực. độc tài hoang
dã. Đảng cộng sản có chính quyền bằng “cướp chính quyền” và giữ chính quyền bằng
bạo lực. Cầm quyền trái pháp luật, đảng cộng sản luôn lo sợ và thù ghét pháp luật.
Cầm quyền không chính danh, không do lá phiếu người dân bầu chọn, trong sâu thẳm
tiềm thức, đảng cộng sản còn nỗi lo sợ và thù ghét nhân dân thâm căn cố đế.
Đảng cộng sản cầm quyền lo sợ, thù ghét pháp luật, lo sợ thù
ghét nhân dân, đó là thảm họa lớn nhất của lịch sử Việt Nam. Thảm họa đó là tội
ác cải cách ruộng đất. Là cuộc chiến tranh Nam Bắc núi xương sông máu. Là lênh
láng máu dân đổ ra trong tết Mậu Thân 1968. Là nỗi đau Văn Giang, nỗi đau Dương
Nội, nỗi đau Thủ Thiêm, nỗi đau Lộc Hưng, nỗi đau Đồng Tâm. Lo sợ và thù ghét
pháp luật, lo sợ và thù ghét nhân dân, nhà nước cộng sản công an trị sẽ còn gây
nhiều tội ác, nhiều nỗi đau, nhiều máu đổ cho người dân Việt Nam khốn khổ.
3. SỰ THẬT CUỘC THẢM
SÁT ĐỒNG TÂM RẠNG SÁNG 9.1.2020
Vụ việc tranh chấp 59 ha đất cánh Đồng Sênh giữa người dân Đồng
Tâm và chính quyền Hà Nội là vụ việc dân sự quá đơn giản, thường tình. Vụ việc
của luật pháp, chỉ một phán quyết công tâm của tòa án, vụ việc sẽ kết thúc thỏa
đáng, thấu đáo và êm thấm. Chỉ có pháp luật mới giải quyết công bằng và hài hòa
mọi tranh chấp quyền lợi trong xã hội dân sự.
Từ ngàn đời nay dân Đồng Tâm đã đổ mồ hôi làm ra hạt lúa, hạt
ngô trên hơn 100 ha đất đồng Sênh. Trong bản đồ dự án sân bay Miếu Môn rộng 280
ha được Chính phủ hoạch định trong quyết định số 113/TTg ngày 14.4.1980 có
47,36 ha đất phía đông cánh đồng Sênh của dân Đồng Tâm. Ủy ban Nhân dân tỉnh Hà
Sơn Bình lúc đó bằng văn bản 386 QĐ/UB ngày 10.11.1981 đã thu hồi có đền bù
47,36 ha đất phía đông cánh đồng Sênh của hợp tác xã nông nghiệp Đồng Tâm giao
cho dự án sân bay Miếu Môn. Đơn vị quân đội được giao quản lí đất dự án sân bay
đã đóng cọc bê tông phân định mốc giới 280 ha đất qui hoạch sân bay Miếu Môn.
59 ha đất còn lại phía tây cánh đồng Sênh ngoài mốc giới dự
án sân bay, người dân Đồng Tâm vẫn một nắng hai sương với đất cho đến nay, một
năm hai vụ làm ra của cải vật chất cho xã hội. Còn dự án sân bay Miếu Môn mãi
mãi chỉ là dự án, sân bay chỉ có trên giấy và 280 ha đất của lúa, của ngô chuyển
thành đất dự án sân bay thì bỏ hoang. Một số dân Đồng Tâm quí đất, thương đất lại
phải xin đơn vị quân đội cho thuê lại chính mảnh đất của mình để lại được thức
khuya dậy sớm với đất, để đất khỏi mồ côi, hoang hóa .
Can qua nổi lên từ 2015 khi 59 ha đất nông nghiệp của dân Đồng
Tâm phía tây cánh đồng Sênh liền kề đất dự án sân bay Miếu Môn lọt vào những cặp
mắt thèm khát bành trướng thanh thế, thèm khát lợi nhuận của mấy ông tướng tá
doanh nghiệp Viettel nửa dơi nửa chuột, nửa kinh doanh thương trường kiếm lợi
nhuận tư bản, nửa an ninh quốc phòng kiếm lưng vốn chính trị. Và mấy ông tướng
tá với sức mạnh đồng tiền của doanh nghiệp đại gia trên thương trường và sức mạnh
chính trị của an ninh quốc phòng đã khiến chính quyền Hà Nội phải quyết liệt
phù phép biến 59 ha đất nông nghiệp của dân Đồng Tâm thành đất quốc phòng mà
không trưng ra được quyết định của cấp có đủ thẩm quyền thu hồi 59 ha đất phía
tây cánh đồng Sênh giao cho quốc phòng, cũng không trưng ra được bản đồ thu hồi
đất theo quyết định đó.
Chính quyền Hà Nội không có văn bản pháp luật chuyển đổi 59
ha đất phía tây cánh đồng Sênh từ đất nông nghiệp thành đất quốc phòng. Không đủ
lẽ phải để đối thoại lí lẽ với dân. Không có căn cứ pháp luật để lôi dân ra tòa
án phân xử. Nhưng họ có thừa sức mạnh bạo lực nhà nước và với lòng tham, với bảo
bối “đất đai là sở hữu toàn dân do nhà nước thống nhất quản lí”, mà nhà nước
chính là lòng tham của họ, 59 ha đất phía tây cánh đồng Sênh liền được họ thậm
thụt ngã giá và kí giao kèo với Viettel. Giờ họ phải dùng sức mạnh bạo lực nhà
nước giành bằng được 59 ha đất phía tây cánh đồng Sênh, thực hiện nghĩa vụ của
bên kí giao kèo với Viettel.
Ngày 15.4.2017, trận đầu tiên sức mạnh bạo lực nhà nước gồm bạo
lực công an Hà Nội và bạo lực quân đội mang danh Viettel đánh lén nhưng vô cùng
hiểm độc và hèn hạ nhằm thủ tiêu thủ lĩnh giữ đất của người dân Đồng Tâm.
Một lực lượng gồm đám lính trẻ cùng ô tô phục sẵn trên con đường
vắng chạy qua cánh đồng Sênh. Một lực lượng vào làng Hoành gồm đám sĩ quan công
an huyện Mỹ Đức đã từng luyện võ trong trường công an và sĩ quan quân đội
Viettel quân phục, quân hàm nghiêm chỉnh gây lòng tin cho thủ lĩnh giữ đất Lê
Đình Kình. Họ mời cụ Kình và chỉ một cụ Kình, không cho người dân nào cùng đi
ra cánh đồng Sênh vắng vẻ, lừa nhờ cụ Kình chỉ mốc giới phân định đất dự án sân
bay và đất còn lại của Đồng Tâm. Ra đến chỗ lực lượng bạo lực đã bày thế trận,
viên trung tá phó công an huyện Mỹ Đức liền tung thế võ hiểm hạ gục cụ Kình.
Lãnh trọn cú đòn độc, cụ già 82 tuổi còm cõi bay lên rồi vật xuống đường nhựa
nơi chiếc ô tô trực chờ chở xác cụ đi phi tang. Đầu đập xuống đường nhựa, xương
hông bị vỡ, xương đùi bị gãy, Chỉ nhờ may mắn cụ Kình thoát chết nhưng trở
thành tật nguyền, tàn phế suốt đời.
Thủ lĩnh nông dân giữ đất Lê Đình Kình không chết bởi bạo lực
cơ bắp ngày 15.4.2017 thì người thủ lĩnh khí khái, lẫm liệt đó phải chết bởi bạo
lực súng đạn đêm 8 rạng sáng ngày 9.1.2020. Đó là sự thật Đồng Tâm, sự thật cuộc
thảm sát Đồng Tâm rạng sáng 9.1.2020
4. DỐI TRÁ
Mở trận đánh lớn bất chính, bất minh và tàn bạo đánh vào dân,
bộ Công an phong tỏa mọi thông tin sự thật về trận đánh Đồng Tâm 8.1.2020. Ngay
cả đội ngũ báo chí đông đúc của đảng, của công an cũng không được tiếp cận sự
thật Đồng Tâm. Độc quyền thông tin về trận đánh nhưng những ông tướng công an ở
sở chỉ huy, những người thảo kịch bản và vạch phương án tác chiến Đồng Tâm
8.1.2020, những người biết trước những cái chết Đồng Tâm cũng thông tin bất nhất
về cái chết của ba sĩ quan công an.
Sáng 9.1.2020, trong thông báo đầu tiên về tin chiến sự Đồng
Tâm, bộ Công an đưa tin ba sĩ quan công an chết ở cánh đồng Sênh do “một số đối
tượng chống đối, sử dụng lựu đạn, bom xăng, dao phóng… tấn công lực lượng xây dựng
hàng rào bảo vệ sân bay Miếu Môn khiến ba cán bộ chiến sĩ công an hy sinh”. Hôm
sau ông tướng chánh văn phòng bộ Công an lại lôi tên ba ông sĩ quan xấu số chết
ngoài đồng Sênh phải về chết giữa làng Hoành mới buộc được tội cho dân Đồng Tâm
gây ra cái chết của ba sĩ quan công an. Hôm sau nữa ông tướng thứ trưởng bộ
Công an lại điều ba sĩ quan công an về chết ngay trong khe tường giữa nhà cụ
Kình và nhà bên canh mà họ gọi là “hố kĩ thuật”: “Ba cán bộ, chiến sĩ công an
không phải thiệt mạng do “hầm chông, lựu đạn, bom xăng, dao phóng”, mà cả ba bị
chết do cùng té xuống “hố kỹ thuật” sâu bốn mét” (Lời ông tướng Thứ trưởng bộ
Công an). Phải chết ngay trong khe tường cạnh nhà cụ Kình để có tang chứng buộc
tội gia đình cụ Kình giết công an, do đó công an mới phản ứng bắn chết cụ Kình.
Vì sao các ông tướng công an ở sở chỉ huy trận đánh Đồng Tâm
lại lúng túng, ấp úng, mơ màng, nói năng huyên thuyên về cái chết của ba công
an, ba đồng đội của họ như vậy. Hai khả năng đặt ra.
Một. Cái chết của ba công an không có trong thực tế, chỉ có
trong kịch bản của những người lên phương án tác chiến ở sở chỉ huy trận đánh.
Trong trận đánh phải có cái chết của ít nhất ba công an để biên minh cho hành xử
tàn bạo của công an, trong đêm xông vào nhà dân, bắn chết dân như bắn một kẻ có
nợ máu. Nhưng tác giả kịch bản quá kém cỏi, kịch bản quá sơ hở. Ba cái chết cứ
phải thay đổi để bịt những sơ hở đó mà bịt không nổi.
Ba cái chết được truy tặng huân chương chiến công cao nhất
nhưng ngoài tên người, tên đơn vị thì thân nhân và gia đình người chết sơ sài
không bình thường. Ba gia đình mang nỗi đau của ba cái chết phải là chủ thể
trong đám tang. Nhưng trong đám tang, gia đình vô cùng mờ nhạt, không thấy nỗi
đau chỉ thấy hình thức thủ tục của một đám tang. Cả việc tặng huân chương,
thăng quân hàm đầy báng bổ pháp luật, báng bổ giá trị cao quí của những tấm
huân chương cũng được làm nhanh bất thường đến kinh ngạc.
Bình thường bộ hồ sơ tưởng thưởng, vinh thăng phải hành trình
vòng vèo qua nhiều cửa, nhiều cấp, nhiều cuộc họp xét duyệt, nhiều dấu son của
một nền hành chính nhiêu khê, trì trệ. Đơn vị cơ sở là trung đoàn cảnh sát cơ động
phải tập hợp tư liệu, xây dựng báo cáo thành tích khen thưởng, họp hội đồng, họp
đảng ủy xem xét và làm văn bản đề nghị lên cấp trên là BTL CSCĐ (bộ tư lệnh cảnh
sát cơ động). BTL CSCĐ lại trình lên BCA (Bộ Công an). BCA trình lên Chính phủ.
Từ tờ trình của Thủ tướng Chính phủ, Chủ tịch nước mới kí quyết định tặng thưởng
huân chương. Từ đề nghị của trung đoàn đến Chủ tịch nước kí quyết định phải qua
ít nhất năm cấp. Mỗi cấp đều phải theo trình tự: Thủ trưởng xét duyệt, văn
phòng thảo đề nghị, xin chữ kí rồi trình lên cấp trên. Thần tốc nhất mỗi cấp
cũng phải mất một ngày. Nhưng ba công an chết ở Đồng Tâm ngày 9.1 thì ngay hôm
sau đã có chữ kí của Chủ tịch nước quyết định truy tặng huân chương. Kì lạ là
ngày 9.1 công bố ba cái chết, trong cùng một ngày hôm sau, 10.1, có ngay chữ kí
của cả Thủ tướng Chính phủ và Chủ tịch nước. Mau lẹ phi thường như việc tôn
vinh đã có sẵn trong kịch bản, đã được hoàn tất từ trước, chỉ chờ công bố cái
chết là công bố tặng huân hương.
Chỉ vài chục người dân họp mặt tưởng niệm ngày đau thương
ngày 19.1, ngày 17.2, ngày 14.3 . . . lập tức có hàng trăm công an chìm nổi khống
chế dân, giải tán cuộc họp mặt chính đáng của dân và hàng chục mật vụ cầm máy
quay video dí sát vào mặt từng người dân ghi hình. Trong trận đánh lớn vào Đồng
Tâm của hàng ngàn cảnh sát cơ động phải có hàng trăm ống kính video nghiệp vụ của
công an có mặt ở mọi chỗ, với máy ghi hình cao cấp, ghi được hình trong mọi điều
kiện ánh sáng, nhất là những điểm có xung đột, là đỉnh điểm bùng nổ như nhà cụ
Kình.
Sở chỉ huy trận đánh rất cần hình ảnh, bằng chứng xác thực về
cái chết của công an để biện minh cho trận tấn công vào dân tàn bạo của công
an. Có tới ba cái chết quí giá đó thì đội ngũ ghi hình đông đảo của công an phải
xô đến bấm máy ở mọi góc độ. Nhưng các tướng công an ở sở chỉ huy trận đánh đưa
thông tin về ba cái chết mà không có nổi một tấm hình đủ sức thuyết phục, đủ sức
chứng minh xác thực về cái chết của công an ở Đồng Tâm rạng sáng 9.1.2020. Có
cái chết thực thì nơi ba công an ngã xuống không thể tùy tiện di chuyển hết nơi
này đến nơi khác. Cái chết đau lòng có thực đó cũng đã được ghi lại bằng nhiều
tấm ảnh xúc động và đầy sức thuyết phục, không mơ sồ và giả tạo như hai, ba tấm
ảnh nghèo nàn do dư luận viên tung lên mạng.
Hai. Cái chết của ba công an chỉ là tai nạn xảy ra ngoài kịch
bản. Quân đội và công an đua nhau làm kinh tế, hăm hở làm kinh tế, say mê làm
kinh tế. Đua nhau làm kinh tế, sĩ quan quân đội và công an đều kiếm tiền rất giỏi
và rất giầu như tướng Lê Mã Lương đã chỉ ra. Giỏi kiếm tiền, giỏi làm giầu, chỉ
biết mê mải đếm tiền thì phẩm chất người lính, khả năng tác chiến của quân đội
phải thấp kém và kĩ năng nghiệp vụ của công an phải tồi tệ.
Kéo đại quân bất ngờ đánh vào một làng quê nhỏ bé, quyền chủ
động hoàn toàn thuộc về công an khai chiến. Trong trận đánh, người dân bị khống
chế, giam trong nhà, người dân chỉ tự vệ cũng bất lực. Công an hoàn toàn làm chủ
tình thế, làm chủ diễn biến trận đánh mà có tới ba sĩ quan công an cấp tá, cấp
úy nối nhau lao xuống “hố kĩ thuật” chết thảm thì kĩ năng, nghiệp vụ của những
sĩ quan công an đó quá tồi dẫn đến cái chết quá lãng nhách, không đáng.
Cơm ăn, áo mặc từ tiền thuế của dân, nhận đồng lương ưu đãi từ
tiền thuế của dân mà nỡ cầm khẩu súng có được cũng từ tiền thuế của dân bắn vào
dân rồi nhận cái chết do tự té xuống “hố kĩ thuật”. Dù đau lòng, thương tâm
nhưng đó là những cái chết tầm thường của những con người công cụ phản bội nhân
dân, chống lại nhân dân.
Nhưng nhà nước công an trị cần biện minh cho chiến dịch bất
minh, bất chính, tàn bạo đánh vào dân Đồng Tâm nên phải vội vã tôn vinh cái chết
của ba con người công cụ cầm súng bắn vào dân trở thành “xả thân bảo vệ đất nước,
bảo vệ tổ quốc”.
Ông tiến sĩ văn chương Nguyễn Phú Trọng có biết tổ quốc là gì
không? Tổ quốc là đất nước núi sộng ruộng đồng tổ tiên để lại. Tổ quốc là nhân
dân bền bỉ lam lũ làm nên sức sống của đất nước, là người dân âm thầm hi sinh,
đổ máu giữ gìn cương vực lãnh thổ làm nên sự trường tồn của tổ quốc. Nổ súng bắn
vào nhân dân, bắn vào những người làm nên sự trường tồn của tổ quốc mà là bảo vệ
tổ quốc ư? Trao huân chương cho những cái chết tầm thường của những người cầm
súng bắn nhân dân, phản bội nhân dân. Đó là những tấm huân chương lừa dối nhân
dân.
Bắn vỡ tim, nát óc cụ Kình ngay tại nhà cụ, ngay trên gường
ngủ của cụ rồi mang xác cụ đi, tự tiện mổ phanh thây cụ ra. Tưởng đã là tột
cùng tàn ác man rợ. Nhưng không. Khi gọi vợ con cụ Kình nhận xác cụ về chôn cất,
những người bắn cụ còn bắt vợ con cụ kí giấy xác nhận cụ Kình chết ở đồng Sênh,
cách nơi cụ bị giết chết bốn cây số. Không phải chỉ tột cùng man rợ mà còn tột
cùng của sự trắng trợn lừa dối. Sự việc người dân biết rõ, họ còn lừa dối như vậy
thì cái chết của ba công an, chỉ họ biết với nhau, họ lừa dối thế nào mà chẳng
được. Với sự tàn bạo nam rợ và lừa dối trắng trợn của nhà nước công an trị thì
mọi người dân Việt Nam đều là Lê Đình Kình.
Thảm kịch Lê Đình Kình chính là thảm kịch của người dân lương
thiện sống trong thể chế tồn tại bằng bạo lực và lừa dối. Thảm kịch đó hôm nay
đã xảy ra với cụ Lê Đình Kình ở Đồng Tâm. Ngày mai thảm kịch đó sẽ xảy ra với bất
cứ ai, ở bất cứ đâu trên đất nước Việt Nam đau thương dưới thể chế cộng sản
công an trị.
No comments:
Post a Comment