Nguyễn Tiến Dân
6-10-2016
Sự sụp đổ của chế độ cộng sản. Ảnh: internet
1- Phụ nữ, mỗi tháng, họ hành kinh 1 lần. Cộng sản, cứ 5 năm,
Đại hội Đảng 1 đận. Đận sau, bao giờ cũng hoành tráng hơn, so với đận trước. Kể
cả, cái bánh vẽ. Chỉ có mỗi 1 thứ, không bao giờ thay đổi. Đó là, “Báo cáo
Chính trị của Đại hội”. Báo cáo nào, rồi cũng vẫn “kiên định chủ nghĩa Mác –
Lê”. Kèm theo tí dưa góp, “Tư tưởng Hồ Chí Minh”. Xem lắm, thấy nhàm. Nhàm đến
mức, Báo cáo Chính trị của Đại hội này, chỉ cần sửa vài từ, là có thể, dùng cho
Đại hội sau. Đến kì hành kinh, à quên, đến kì Đại hội Đảng các cấp, chỉ có mỗi
một vấn đề khiến người ta tò mò: Dân Việt, sẽ bị kẻ nào cai trị trong 5 năm tới.
Và, sau bao lâu nữa, chúng sẽ giúp Việt nam, soán được cái ngôi đội sổ của
thiên hạ.
Đại hội lần thứ 12 vừa rồi, chẳng phải là ngoại lệ. Phần lớn
thời gian của nó, được dùng cho việc đấu đá và tranh giành ngôi vị. Đó là kì Đại
hội, chỉ của riêng 2 ông: Phú Trọng và Tấn Dũng. Trước khi bước vào Đại hội,
nhiều người bán nhà, để đặt cửa Tấn Dũng. Chẳng phải, họ yêu quí ông ta. Chỉ
vì, thế và lực của ông ta, quá mạnh. Chỉ những kẻ xổng chuồng ở trại “Tâm thần
Trâu quỳ” ra, mới cổ vũ cho Phú Trọng. Một cái anh chàng, văn dốt – võ nhát. Cả
đời, chỉ biết đánh võ mồm. Nói gì, cũng sai – làm gì, cũng hỏng. Sức thì yếu –
tuổi lại phá khung.
Kết cục, đảo lộn hoàn toàn. Phi lí, đến mức cùng cực. Sau Đại
hội, ối kẻ bị vỡ tim mà chết.
Giải thích cho cái sự thành công của Phú Trọng, thiên hạ, đưa
ra 3 giả thuyết: Một là, mả bố nhà Phú Trọng, táng được vào Hàm Rồng – Hai là,
Phú Trọng giả “lú”. Nhưng thật ra, ông ta thông minh tuyệt đỉnh – Ba là, Trung
cộng chống lưng và thổi đít ông lên.
Ai cũng cố sống – cố chết, bảo vệ cho bằng được, cái quan điểm
riêng của mình. Thế nên, những cuộc tranh luận về đề tài đó, không bao giờ chấm
dứt và bất phân thắng bại.
Cho đến 1 ngày đẹp trời, hiền triết Nguyễn Khắc Mai, đưa ra 1
đôi câu đối (đồn rằng, đó là sấm của Trạng Trình). Bấy giờ, thiên hạ mới ngã ngửa
người: Tất cả, là mệnh Trời và sự sụp đổ của nhà Sản, không những chỉ là tất yếu,
mà nó còn xảy ra trong 1 tương lai hết sức gần. Nguyên văn, đôi câu đối:
秉 燭 無 明 光 自 滅
重 銀 薄 福 產 必 亡
Bỉnh chúc vô minh quang tự diệt.
Trọng ngân bạc phúc sản tất vong.
Dịch đôi câu đối này, theo cái nghĩa thông thường, nhiều người
đã làm. Mình không dám, “vẽ rắn – thêm chân”. Chỉ xin, được nói đôi ba điều, về
cái ẩn ý đằng sau của nó:
– Vế thứ nhất: Ai cũng biết, khi dầu hết – bấc sẽ tàn. Ngọn
đèn nào, cũng tắt. Bóng đêm, sẽ ập tới.
CNCS, cũng vậy. Giờ đây, nó đã phá sản hoàn toàn, về mặt Lý
luận. “Kinh tế thị trường”, thì được pha với “định hướng XHCN”. Để, làm thành 1
nồi lẩu thập cẩm. Mà mùi vị của nó, khắm vô cùng. Đổ đi, thì tiếc. Còn ăn vào,
bụng sẽ trương phềnh lên. Chế độ “người bóc lột người” của cái bon Thực dân –
Phong kiến thối nát, đã bị đập tan. Thế vào đó, cũng vẫn chỉ là chế độ “người
bóc lột người”. Có điều, tỉ lần, độc ác và man rợ hơn. Một ông Vua, bị đánh đổ.
Thế vào đó, là cả 1 lũ ngợm người. Chúng làm “Vua tập thể”… Nói tất cả những thứ
đó, chỉ để minh chứng 1 điều: Nguồn nhiên liệu, để giúp thắp sáng lên cái lí tưởng
CS, đã không còn.
Lãnh đạo CS, toàn những kẻ không có Tâm – chẳng đủ Tầm. Bởi
thế, chẳng thể đưa được cái mớ Lí thuyết ma mọi CS vào thực tiễn: Bấc, đã bị thối.
Bấc thối, không thể dẫn dầu. Đã thế, dầu cặn lại còn bị pha
trôn với rất nhiều nước lã. Ngọn đèn CS, vẫn còn cháy, đã là 1 kì công của Tạo
hóa. Nhưng cái sự leo lét của nó, chắc cũng chẳng còn kéo dài được bao lâu. Bởi,
ở phía chân trời, cơn báo táp Dân chủ đã xuất hiện và đang sầm sập kéo về. Sinh
khí tràn trề, sẽ quét sạch bầu không khí ô nhiễm và hắc ám. Ngày tàn của Đảng
CS, đã đến.
– Vế thứ 2: Những người Cộng sản, sinh ra trong nghèo khó và
thất học. Do đó, không hiểu Đạo lý. Chúng luôn tối mắt – tối mũi trước đồng tiền.
Chỉ cần có tiền, dẫu có phải hủy diệt môi trường – dẫu có phải hủy hoại giống
nòi – dẫu có phải thiêu rụi cả non sông gấm vóc Việt nam, chúng cũng chẳng từ.
Ngày đêm, chúng chỉ ngồi nghĩ ra những mưu ma – chước quỷ. Cốt sao, cướp sạch được
mọi thứ của thiên hạ. Từ Chính quyền – của nổi – của chìm – thuế má, cho tới
quyền của con người. Tàn ác và man dại, còn hơn cả bầy cầm thú.
Của phi nghĩa, chẳng bền – Bọn bạc phúc, sao có thể ổn cố được.
Bởi thế, tương lai của nhà Sản, đã được Trạng Trình đóng đinh trong có mỗi 1 chữ.
Đó là, “vong”.
2- Có lần, một độc giả hỏi mình: “Bác nói, chế độ CS, nhất định
sẽ sụp đổ. Nhưng liệu bác có nói được, khi nào thì nó sụp đổ hay không?”. Mình
thưa với bác ấy: “Chế độ CS, chúng hoàn toàn đi ngược với tất cả những qui luật
của Tự nhiên và Xã hội. Bởi vậy, sự sụp đổ của nó, là 1 điều chắc chắn. Tôi
không phải là nhà Tiên tri. Bởi thế, không thể biết được chính xác, bao giờ thì
nó sẽ sụp đổ. Nhưng có một vĩ nhân, sống cách đây trên 5 trăm năm, đã đưa ra dự
đoán về sự kiện này. Mời bác, tìm đọc đôi câu đối của Trạng Trình. Nó đang được
lan truyền rất nhanh, trong các tầng lớp Nhân dân. Khảo cổ – nghiệm kim, người
ta đều thấy: Trạng Trình, liệu việc như Thần. Nếu lần này cũng ứng nghiệm, thì
nhà Sản, không sống sót được qua khóa 12”. Bác ấy hỏi: “Tại sao?”. Xin thưa:
Câu sấm này của Trạng Trình, chứa ẩn 1 điều hết sức kì diệu:
Có đủ mặt, cả tứ trụ Triều đình nhà Sản: Quang – Trọng – Ngân – Phúc. Ở đó,
không có 1 chữ nào, có tên là Dũng cả. Từ cái chi tiết này, có thể khẳng định:
Kì vừa rồi, Dũng trượt. Chẳng phải, vì ông ta kém cạnh Phú Trọng. Dũng trượt,
là do mệnh Trời.
Còn cái câu “sản tất vong”, có thể hiểu là: Khi lãnh đạo chủ
chốt của nhà Sản, hội tụ đủ cả 4 nhân vật có tên trong đôi vế đó, thời khắc cáo
chung của nó, đã đến. Sợ thiên hạ chưa tin, Trạng Trình, còn nhấn kép vào cái sự
kiện này. Bằng cách, hai chữ cuối của 2 vế: bên này, ông để chữ “diệt” – bên
kia, ông để chữ “vong”. Ngụ ý, chạy đằng nào, chúng mày cũng phải chết.
Bác ấy, chẳng chịu: “Đó chỉ là sự suy diễn, sao có thể đáng
tin. Thực tế, Đảng CS, đang ở trong thời kì mạnh nhất. Nó không thể đổ sập,
trong một vài năm tới được”. Mình thưa lại:
– Tất cả mọi triệu chứng, đều cho thấy: Ngày mà Đảng CS Việt
nam, sẽ nằm đúng vị trí của nó, ở trong cái đống rác của Lịch sử, đã kề cận lắm
rồi. Thiên ương và Nhân tai, đang diễn ra hết sức dồn dập và hết sức nghiêm trọng.
Kinh tế, suy thoái – Dân chúng, bất an – Cán bộ, biến chất. Giữa thanh thiên –
bạch nhật, chúng thản nhiên vác dao – vác súng, xông vào tận trụ sở làm việc, để
thanh toán lẫn nhau. Cái độc ác và cái giả dối, đang trắng trợn lên ngôi. Trong
khi, Đảng CS cầm quyền, vô kế khả thi, để dẫn dắt Đất nước, thoát ra ngoài những
cuộc khủng hoảng đó. Không những thế, họ còn cố tình làm cho nó trầm trọng
thêm. Cùng 1 lúc, họ gây thù – chuốc oán với dân chúng, thông qua việc bóp nghẹt
Tự do – Dân chủ và mưu sinh của họ. Đồng thời, gây thù – chuốc oán với chính những
cộng sự của mình, thông qua chiêu bài “chống tham nhũng”. Mà thực tế, chỉ là
tranh quyền – đoạt vị và thâu tóm tiền bạc của nhau. Cả Xã hội, đã đến lúc loạn
hết cả lên. Mọi thứ, đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Đảng.
Đảng CS Việt nam, đã vỡ trận.
Thiên – Địa – Nhân, đã cùng đặt thời gian. Để, đếm ngược.
3- Đến đây, lại xuất hiện 1 câu hỏi nan giải. Nếu, Trạng
Trình đã biết trước, sẽ có 1 thế lực đủ mạnh, để lật nhào được chế độ CS. Thì,
ông dự đoán: ai sẽ là “người cầm cái”, trong cái gọi là cuộc Cách mạng ấy?
– Chế độ CS, đã dùng bạo lực, để cướp Chính quyền. Đó là 1 sự
thực, không thể chối cãi. “Sinh nghề – tử nghiệp”. Chúng sẽ chết, trong bạo lực.
Điều đó, vô nghi. Bạo lực này, có thể, xuất phát từ quần chúng. Cũng có thể, được
sinh ra, ngay trong nội bộ của chúng. Hoặc, đồng thời cả hai nhân tố đó. Không
có chuyện, chúng chết, do quân đội nước ngoài đổ bộ vào và tiêu diệt chúng.
Như, sự việc đã từng xảy ra, ở Campuchia hoặc Iraq.
Suốt bảy chục năm có dư, phải sống dưới ách cai trị tàn bạo của
CS. Người dân Việt nam, đã quá hiểu bộ mặt thật của chúng. Chúng đàn áp người
dân, khiến họ không thể mở miệng – không thể ngóc đầu. Chúng bóc lột họ, đến tận
xương – tận tủy. Ai cũng căm ghét chúng và ai cũng muốn tiễn chúng, về với cái
Tổ tiên Mác – Lê nhà chúng nó. Tuy vậy, họ vẫn chưa tập hợp được, trong một cái
Mặt trận rộng rãi, có tổ chức chặt chẽ và có sự chỉ huy thống nhất. Do đó, dẫu
có đông, cũng không mạnh. Họ, lại chưa được luyện tập, một cách thường xuyên.
Quan trọng nhất, họ vẫn sợ CS. Họ biết, chúng rất tàn bạo. Nói theo cách của Chủ
tịch Hồ Chí Minh, chúng sẵn sàng, “tắm tất cả những cuộc xuống đường của Nhân
dân ta, trong bể máu”. Do đó, sẽ là ảo tưởng, nếu nghĩ rằng: những cuộc xuống
đường một cách ôn hòa và lẻ tẻ như hiện nay, có thể lật đổ được chế độ CS.
Nguyễn Phú Trọng, quá hiểu điều đó. Ông biết, cái Đảng đểu của
ông, rồi sẽ bị đổ. Bởi chính những thế lực, nằm ngay trong nội bộ của nó. Chính
vì vậy, ông phải nhanh chóng thâu tóm quyền lực. Để tự mình, giữ được cái thể
chế thối nát này, ít nhất, cho đến hết cái thế kỉ thứ 21. Hệ quả, tất cả những
thế lực trong Đảng, dám cả gan ngáng chân ông, đều phải bị tiêu diệt. Nhưng, đó
chỉ là sự giãy giụa trong cơn tuyệt vọng của 1 kẻ cuồng tín và giáo điều.
Xưa – nay, có ai “bẻ nạng – chống Trời” mà đã thành công?
a- Binh pháp Tôn tử, có câu: 主孰有道. Chủ thục hữu Đạo. Nghĩa
là, bên nào có chính nghĩa, bên đó có nhiều cơ hội để giành phần thắng.
Trong cuộc đấu đá nội bộ lần này, tất cả các phe phái, đều
không vì quyền lợi của Nhân dân và của Đất nước. Do đó, chúng không được sự ủng
hộ của Nhân dân. Tuy nhiên, cái phe bảo thủ của Phú Trọng, luôn kiên định chủ
nghĩa Mác – Lê, cộng với xu thế ngả Tàu, sẽ làm mất lòng dân nhiều hơn. Chỉ cần,
phe kia tung ra được bằng chứng khả tín. Phe bảo thủ, khó lòng mà chống đỡ.
Chuyện đó, nào có khó gì. Bằng chứng, đầy. Mật ước Thành đô, chẳng hạn.
Đó là lí do thứ nhất, khiến phe Trọng tất bại.
b- Muốn “đội đá – vá trời”, trước hết. phải kiểm đếm lực lượng.
Chí ít, trong tay phải có đủ cả 2 thứ, đó là quân và tiền. Đây toàn là những thứ,
mà Trọng không có.
Thân, là Bí thư Quân ủy Trung ương, cộng thêm, tay đàn em
thân tín nắm Bộ Quốc phòng. Điều đó, hoàn toàn không đồng nghĩa với việc, đã nắm
chắc Quân cán. Ai “lương tướng” – ai “bẩn tướng”, Trọng sao biết được. Mảng
kinh tế, xưa nay, cũng lại do Dũng nắm. Những tử huyệt của nó, nằm ở đâu, Dũng
biết. Muốn phá Trong, dễ ợt. “Trong tay sẵn có đồng tiền/ Nói quấy nói quá,
chúng nghe rầm rầm”.
Trong cái cuộc chiến sinh – tử này, Trọng chỉ nắm chắc trong
tay, có đúng 1 thứ. Đó là, bọn Tuyên giáo. Bọn này, mồm cá ngão. Cả đời, chỉ biết
ăn tục và nói phét. “Tiếng hát” của chúng, dẫu có hay, cũng chẳng thể “làm cho
giặc điếc tai”. Có thực, mới vực được Đạo.
Đó là lí do thứ hai, khiến phe Trọng nhất định bại.
c- Sách Lục thao, thiên Quân thế chép rằng: 无恐惧,无犹豫。用兵之害,犹豫最大.
Vô khủng cụ, vô do dự. Dụng binh chi hại, do dự tối đại. Tạm dịch: Không được sợ
sệt, không được do dự. Trong tất cả những tai hại của việc dụng binh, do dự đứng
đầu.
Khốn nỗi, đây lại là sở trường của Trọng. Muốn diệt chuột,
nhưng ông ta lại sợ vỡ bình. Chống tham nhũng, lúc thế yếu, chỉ muốn dùng vũ
khí phê bình và tự phê bình. Khi đã “lên hương”, lại ti toe, muốn dùng đại bác
và hỏa tiễn xuyên lục địa. Kế hay – mẹo hiểm, dẫu có bày ra với những thằng cha
ba phải và nhút nhát, phỏng có ích gì. Viên Thiệu, há chẳng phải tấm gương tày
liếp đó sao? Tầm như Trọng, diệt ruồi cũng khó. Sao dám uống thuốc liều, để cưỡi
lên lưng cọp.
Đó là lí do thứ 3 khiến phe Trọng tất bại.
d- “Yếu, đừng đứng ra trước gió”. Vừa mới ốm dây, đang còn phải
ăn trả bữa. Thế mà, Trọng dám cả gan vác đinh ba, bổ cùng 1 lúc vào cả ba bốn
con cọp. Ông muốn: loại Quang – sờ đít Thăng – xách tai Hoàng và mục tiêu cuối
cùng, tóm gáy cừu thù Tấn Dũng.
Trong câu Sấm của Trạng Trình, xin độc giả, hãy để ý kĩ đến 1
điểm khác thường: Tứ trụ, được chia ra làm 2 mảng và cho vào cả 2 vế. Có điều,
2 mảng ấy, không quân bình. Quang được tách ra, để đứng riêng ở 1 vế. Ba tay
còn lại, chung nhau 1 cái chuồng. Trong cái chuồng ấy, Trọng và Ngân dính với
nhau, làm thành 1 cặp đôi hoàn chỉnh. Bỏ chữ Trọng, chữ Ngân ở đây, chẳng có ý
nghĩa gì và ngược lại. Riêng Phúc, hình như, chưa được sự tín nhiệm tuyết đối.
Do đó, tuy là đồng bọn và được đồng sàng. Nhưng quan hệ với đôi kia, vẫn bị lép
vế và chỉ được đứng ở hạng chầu rìa.
Một khi, đã là câu đối, 2 cái vế của nó, phải đối nhau chan
chat. Từ cái logic hình thức đó, mà suy ra rằng: Quang, hoàn toàn đối nghịch với
3 tay kia. Thực tế diễn ra, cũng gần đúng như vậy. Chỉ cần, xét trên vài luận
điểm:
– Trong phiên tòa xét xử Dương Chí Dũng, ông ta khai ra những
chi tiết, có liên quan tới Trần Đại Quang. Những chi tiết này, hoàn toàn bất lợi
cho ngài Chủ tịch. Bởi thế, ngay lập tức, Chí Dũng đã bị quan tòa bịt miệng.
Tuy vậy, không hiểu sao, cái Video clip ấy, lại bị rò rỉ ra bên ngoài. Phiên
tòa ấy, chỉ có 2 loại người được vào: Công an và Tuyên giáo. Lộ ra ngoài, chẳng
có loại thứ 3. Công an, dẫu cho ăn gan hùm, cũng không dám tố Thủ trưởng của
mình. Do đó, có thể kết luận, 1 cách hết sức chắc chắn: Chính bọn Tuyên giáo lẻo
mép, đã cố tình tiết lộ chi tiết này. Tuyên giáo, là con đẻ của đứa nào và tại
sao, chúng lại làm như thế? Câu trả lời, xin nhường cho độc giả.
– Cái màn kia, tuy đê hèn và hiểm độc. Nhưng chưa đủ sức,
đánh gục được Đại Quang. Lý do, tướng Phạm Quý Ngọ, nhân chứng duy nhất trong vụ
này, “đang sống, bỗng đột ngột, chuyển sang từ trần”. Người chết, hết chuyện.
Nghi án, đã được đóng lại vĩnh viễn. Cay cú, Trọng bày keo khác. Ông cho ban
hành riêng, cái Thông báo số 13- TB/TW. Thông báo này, xác quyết: “Tuổi của đảng
viên, xác định theo tuổi khai trong hồ sơ lý lịch gốc”. Đến nước này, Đại Quang
hết đỡ. Quá lứa – nhỡ thì. Chỉ một hai năm nữa, Quang sẽ phải “ô tô ma tích”, cắp
đít về hưu. Cùng với vết nhơ, khai man Lí lịch. Trong khi, Trọng lại có “miễn
chiến bài”, về cái chuyện tuổi tác. Chưa kể đến chuyện, Trọng còn lần mò, để
chen chân ngồi vào Đảng ủy Công an Trung ương. Chút quyền lực cuối cùng của Quang,
cũng chẳng còn. Ông ta, trở thành dạng “hữu danh – vô thực”. Phú Trọng, quá giỏi.
Ép Quang, hơn ép giò. Quang đã về rồi, khác gì, con rắn mới lột. Đánh kiểu gì,
chẳng chết. Hai tay còn lại, không ai đủ trình và chẳng ai dám mơ, tới cái chân
Tổng Bí thư. Trọng, “đành” phải lỗi hẹn, để ôm trọng trách hết khóa. Đó là lí
do cơ bản nhất, khiến Trọng phải loại cho bằng được Đại Quang. Để, giữ vững
ngôi vị, “tay tham nhũng quyền lực số một của Việt nam”.
– Tất nhiên, Đại Quang có thể khoanh tay, ngồi chờ người ta nện
mình hay không, lại là chuyện khác. Xét về trình độ và bản lĩnh, ông ta, đều vượt
trội, so với cái tay gà mờ Phú Trọng. Con người kín đáo và chuyên làm nghề An
ninh như ông ta, một khi đã hành động, ít khi, để lại dấu vết. Trịnh Xuân
Thanh, chỉ là khúc nhạc dạo đầu. Kịch hay, đang còn ở phía trước.
Nguyễn Tấn Dũng, cũng là tay sừng sỏ có tiếng. Ông ta, đã từng,
làm cho Trọng phải nức nở trước bàn dân thiên hạ. Bây giờ, mất sạch quyền hành.
“Hổ xuống đồng bằng, bị chó khinh”. Đòn thù, nếu có giáng xuống ông ta, cũng là
điều dễ hiểu. Nhưng còn Đinh La Thăng, ông ta có tội tình gì, khiến cho Phú Trọng
phải lao tâm – khổ tứ? Câu trả lời, hết sức đơn giản: Đây là tay tham nhũng và
làm thất thoát rất nhiều tiền bạc của Nhân dân và Đất nước. Quan trọng hơn, y rất
giàu. “Đánh con – kể tội”. Dân, thì được hả lòng. Còn phe bảo thủ, thu tiền về
cả mớ. “Nhất tiễn – song điểu”. Ngu gì, mà không làm.
Xưa, Võ Tòng ở bên Tàu, là 1 dũng sĩ. Cùng bất đắc dĩ, mới phải
đánh nhau tay không, với chỉ 1 con hổ. Nay, thư sinh Phú Trọng, dám tay không,
xông vào giữa đàn hổ. Ngưỡng mộ, vô cùng.
Đó là lí do thứ 4, khiến phe Trọng tất bại.
Chừng ấy thứ, cũng thừa đủ, để Phú Trọng thân bại – danh liệt.
Kể thêm nữa, làm gì. Chỉ biết rằng, cuộc giải phẫu mới bắt đầu. Nhưng mọi thứ,
đã rối tinh – rối mù. Còn nội bộ, đã hoảng loạn hết cả lên. Bởi, đố tìm thấy
ông cán bộ CS nào, liêm khiết. Các phe phái, đã buộc phải phân hóa – đã buộc phải
co cụm – đã buộc phải sắm sửa khí giới và tất cả nín thở, đợi Trọng, sờ đến
phao câu của mình.
“Long tranh – hổ đấu” lần này, sẽ phơi bày tất cả những cái
thối tha của cái Đảng CS đểu. Kết thúc cuộc chiến, ngôi nhà CS, sẽ bị phá tan
hoang. Kẻ thắng cuộc, không thể dựng lại thể chế CS được nữa. “Đắm đò – giặt mẹt”.
Họ sẽ phải lưu tên mình trong Lịch sử, bằng cách khác. Tỷ như, cách mà Yeltsin
đã làm ở nước Nga, hoặc cách mà Thein Sein vĩ đại đã làm ở Miến điện. Bởi, chỉ
có dùng cách đó, sự mất mát của họ, mới không nhiều. Nếu không muốn nói, là ngược
lại. Người đó, không thể là Phú Trọng, Vậy, Trạng Trình nhắm ai?
4- Đọc đến câu “Quang tự diệt”, chắc chẳng có ai hiểu 1 cách
thô thiển rằng: Nếu bị Trọng ép, Quang sẽ “học tập và làm theo tấm gương” của xạ
thủ Đỗ Cường Minh. Không, ngàn vạn lần, không có chuyện đó.
Con tắc kè hoa, khi gặp nạn. Giữa cái sống và cái chết đang cận
kề, nó chọn cách làm rụng đuôi của mình và tháo chạy. Những đối thủ của Trọng,
cũng thế. Khi bị dồn vào tử địa, họ chỉ có 2 cách lựa chọn: Một là, bị Trọng
khai trừ ra khỏi Đảng và bị điệu ra Tòa án của Trọng. Hai là, tự đoạn tuyệt với
cái Lý tưởng CS đểu của mình và quay về với Nhân dân. Khôn ngoan, không ai chọn
phương án một.
Do đó, lời Sấm của Trạng Trình, phải hiểu là: Nếu bị ép vào tử
địa, Đại Quang, sẽ chọn phương án 2. Sau đó, tập hợp lực lượng, để dọn dẹp sạch
sẽ cái bãi rác, có tên là CS. Mở đường và đảm bảo cho cái lộ trình Dân chủ hóa ở
Việt nam, được diễn ra trong Hòa bình. Máu của con dân Đất Việt, sẽ bị đổ ra 1
cách ít nhất. Còn ông, sẽ ghi tên mình vào Lịch sử, như một “Thein Sein của Việt
nam”.
5- Đến đây, bác độc giả cười rũ rượi: “Đó là câu chuyện hoang
đường và nhảm nhí nhất, mà trong đời, tôi đã nghe được”. Mình thản nhiên:
– Lịch sử, đã ghi nhận những chuyện hoang đường và nhảm nhí,
còn hơn thế nhiều. Chỉ xin, nêu vài dẫn chứng:
Cho đến cuối những năm 80 của thế kỉ trước, ai nói rằng:
“Liên xô, thành trì của phe XHCN, sẽ sụp đổ hoàn toàn vào năm 1991”, người đó,
chắc chắn, bị coi là kẻ hoang tưởng. Trước Đại hội lần thứ 12 của Đảng CS, ai
nói rẳng: “Nguyễn Phú Trọng trúng Tổng Bí thư”, người đó, chắc chắn, bị coi là
kẻ thần kinh. Euro 2004, ai nói rằng: “Hy lạp, sẽ là đội vô địch”, kẻ đó, chắc
chắn, sẽ bị coi là người ngoài hành tinh.
Bác ấy đờ đẫn, như vừa bị trúng phong. Lát sau, lắp bắp hỏi:
“Này, cái lão Dân già. Thiên cơ, bất khả lậu. Sao, lão cứ phèng phèng nói ra,
như thế? Đã dám nói thế, sao không nói nốt: Bao giờ, thì thiên hạ thái bình?”.
Mình cười: “Tôi chỉ là người hát rong. Bác và bà con, chấp làm gì. Trong bài Thử
luận Sấm Trạng Trình (Trang Bùi Văn Bồng Ngày 25 – 9 – 2016), tác giả Minh Lê,
đưa ra dự đoán: Thân – Dậu niên lai, kiến thái bình. Nghĩa là, nhà Sản sẽ ngắc
ngoải vào năm Bính Thân (2016) và không sống được quá năm Đinh Dậu (2017) đâu.
Tôi và bác, hãy ráng chờ”.
Nguyễn Tiến Dân
Tạm trú tại: 544 đường Láng – quận Đống đa – Hà nội.
Tel: 0168 – 50 – 56 – 430
No comments:
Post a Comment