1- Khi chép Sử, sách xưa, thường kiệm lời. Kiệm như vậy, nhưng Đại Việt Sử Ký Toàn Thư, vẫn phải dành ra nhiều trang, để vinh danh thày Chu Văn An.
An (người Thanh Đàm), tính cương nghị, thẳng thắn, sửa mình trong sạch, bền giữ tiết tháo, không cầu lợi lộc. Ông ở nhà đọc sách, học vấn tinh thông, nổi tiếng gần xa, học trò đầy cửa. Nhiều kẻ đỗ đại khoa, vào chính phủ. Phạm Sư Mạnh, Lê Quát làm đến chức hành khiển, mà vẫn giữ lễ học trò. Kẻ nào xấu, ông nghiêm khắc trách mắng. Thậm chí, đuổi đi không tiếp. Ông là người trong sạch, thẳng thắn, nghiêm nghị, lẫm liệt. Minh Tông, mời ông là Quốc Tử giám tư nghiệp, dạy học cho Thái tử.
Dụ Tông, ham chơi bời – lười chính sự. Quyền thần, nhiều kẻ làm trái phép nước. An khuyên can, Dụ Tông không nghe. Ông bèn dâng sớ, xin chém bảy tên nịnh thần. Tất thẩy, đều là những kẻ quyền thế, được Vua yêu. Người bấy giờ, gọi là Thất trảm sớ. Sớ dâng lên, nhưng không được trả lời. Ông liền treo mũ, về quê.
Ông thích núi Chí Linh, bèn đến ở đấy. Khi nào, có triều hội lớn, thì đến kinh sư. Dụ Tông, đem chính sự, trao cho ông. Ông từ chối, không nhận. Hiến Từ thái hoàng thái hậu bảo: “Ông ta, là người không thể bắt làm tôi. Ta, sai bảo thế nào được?”. Thiên hạ, đều cho ông, là bậc cao thượng.
“Sống khôn – thác thiêng”. Tạ thế, đã mấy trăm năm rồi. Nhưng những kẻ chẳng ra gì, chỉ nghe tên, vẫn sợ chết khiếp. Hội Giáo chức Chu Văn An, đang trong giai đoạn thai nghén, là 1 ví dụ.
2- Dưới sự lãnh đạo “toàn diện và tuyệt đối” của đảng CS, cỗ xe Giáo dục Việt nam, đang chạy băng băng đến bên bờ vực thẳm. Đạo đức, suy đồi – Văn hóa, tồi tệ – Bằng giả, tước đểu. Tất cả, chỉ có thể, gói gọn trong 1 câu: Xuống cấp, đến mức thê thảm. Mọi lời góp ý của cá nhân, dù chân thành đến đâu, cũng đều bị, để ở ngoài tai.
Trước cái thực trạng ấy, một số anh em (trong đó có mình), trăn trở không nguôi. Chúng mình, tìm đến với nhau, trong ban vận động thành lập Hội giáo chức Chu Văn An.
Trong tay chúng mình: Trụ sở, không – Tài chính, không – Cương lĩnh, còn sơ sài – Tổ chức, nào đã ai biết làm. Vượt lên trên tất cả những thứ đó, chúng mình có tấm lòng. Chúng mình, chỉ muốn góp phần nhỏ bé, để chặn đứng sự băng hoại của nền Giáo dục Việt nam.
Chúng mình chỉ muốn: Con em chúng ta, không bị đánh mất tuổi thơ – Con em chúng ta, không phải đi học thêm, ngày 3 ca. Ngay từ khi, chập chững vào lớp 1 – Con em chúng ta, được sống trong tình thương yêu của thày cô và bạn bè. Không bị ám ảnh, bởi bạo lực học đường. Không bị trù dập, bởi nhà nghèo – Con em chúng ta, được dạy dỗ, để trở thành Con Người. Không trở thành, lũ súc vật. Chỉ biết sống, cho riêng mình.
Tiêu chí của chúng mình: Nhân bản (Sống với bản tính lương thiện của loài Người) – Khoa học (Sống phù hợp với những quy luật của Tự nhiên và Xã hội) – Đại chúng (Sống hòa nhập với cộng đồng) – Khai phóng (Bãi bỏ mọi cấm chế) – Sáng tạo (Trân trọng mọi sáng kiến).
Những tiêu chí này, hoàn toàn đối nghịch, với tiêu chí Giáo dục của những người CS. Chính vì vậy, họ không muốn, Hội giáo chức Chu Văn An ra đời.
3- Thông qua trinh sát, họ biết: Chúng mình, định ra mắt ban vận động, vào ngày 5-1-2016. Và, những thủ đoạn cũ rich, đã được tung ra, để đối phó. Tất cả mọi thành viên trong ban vận động, đều được “chăm sóc”, hết sức tận tình. Mình, cũng không phải, là ngoại lệ. Xin kể, cách mà họ đối phó với mình, cho bà con nghe.
Ngày 4-1-2016, ngay từ sớm, các lực lượng chức năng, đã đến “kiểm tra” nhà hàng của mình. Và, họ phát hiện ra 1 điều: Các cánh cửa của những phòng Karaoke của mình, không có đúng kích cỡ qui định của Chính quyền CS. Bất kể 1 thực tế: Các cánh cửa ấy, đã tồn tại y như thế, trong suốt hơn chục năm trời. Một phát kiến, vĩ đại. Christophe Colomb, là người tìm ra châu Mỹ. Dẫu có sống lại, ông cũng chỉ còn có cách: chắp tay và gọi họ, bằng cụ. Tất nhiên, họ lập biên bản và mời mình ra CAP Láng hạ, để “làm việc”. Thời gian, chắc bà con dễ đoán: sáng ngày 5-1-2016. Mình nhăn nhó: “Các ông, đến đây hôm nay, đâu phải vì kiểm tra mấy thứ vớ vẩn này”. Họ, cười thích thú: “Ông biết thế, là tốt”. Thôi thì, không đến gặp được anh em, ta đành phải tận dụng cuộc gặp gỡ này, để công khai tranh luận, về những thứ xấu xa – tồi tệ của nền Giáo dục CS. Đồng thời, quảng bá cho thương hiệu Hội giáo chức Chu Văn An.
4- Công an CS, quả là những người, có đủ các thuộc tính của 1 anh nhà giàu: Cẩn thận – Lo xa và Lễ phép. Họ, sợ mình không ra phường, nên chăng chốt chặn, ở khắp mọi nơi. Ngay trước cửa, một chiếc xe tải nhỏ, cùng mấy chú cảnh sát, ngồi chầu trực suốt đêm. Cổng nhà vừa mở, các chú chạy tót vào và xin “ngồi nhờ”. Ai chê các chú thô lỗ, tùy. Riêng mình, thấy các chú rất “tế nhị”: Chẳng thấy chú nào, chạy lên ngồi chồm chỗm, trước cửa phòng ngủ của vợ chồng mình. Được “bảo vệ” như 1 yếu nhân, mình sướng âm ỉ, suốt cả mấy tiếng đồng hồ. Sư tử nhà mình, không nghĩ vậy. Nàng, còn đang, dịu dàng trong giấc ngủ. Chưa vươn vai thức dậy, các chú, sao biết mặt anh tài.
Đúng hẹn, công an đến đón rước mình, tận nhà. Ra phường, các đối tượng của mình, chưa thấy ai cả. Đợi mãi, mới thấy các chú, lục tục kéo đến. Vừa đặt đít ngồi làm việc, về cái “cánh cửa”, chợt thấy nháo nhào cả lên. Hỏi nguyên nhân. Đáp rằng: vợ ông đang làm loạn cả 1 dãy đường Láng. Chúng tôi, chạy sang đối phó đây. Quan đi – lính chạy. Nhưng, họ vẫn không quên, cầm chân mình ở phường. Buổi làm việc của mình, trở nên nhạt toẹt. Ngoài cái “cánh cửa” ra, chẳng còn cái gì đáng nói. Nhưng, đâu phải vì thế, mà đại cục, kém đi phần hấp dẫn.
5- Sau khi ngủ chán mắt, việc đầu tiên Sư tử làm, đó là quờ tay sang bên, tìm lão Dân già. Không thấy người, mụ sôi tiết lên, lẩm bẩm chửi Chính quyền. Về tội: hành chồng mụ. Bước xuống cổng, thấy lù lù mấy chú Cảnh sát ngồi ám quẻ, mụ thét lạc cả giọng:
–Mấy thằng kia, bước ngay cho khuất mắt tao.
Mấy chú kia, kinh ngạc nhìn nhau. Từ thuở cha sinh – mẹ đẻ đến giờ, các chú đi đến bất cứ 1 nơi kinh doanh nhạy cảm nào, đều được chiều, như chiều vong. Gọi đến chủ quán, là phải dạ – bảo cái gì, cũng phải vâng. Ngoan hơn, cả trẻ con mẫu giáo. Thương thay, các chú không ngờ, vớ phải bà chằn. Bởi thế, tinh tướng:
–Chúng tôi đến đây, theo lệnh của chỉ huy. Chúng tôi thích ngồi đâu, là ngồi đấy. Bà muốn gì?
Còn muốn gì nữa. Sư tử, lồng lộn đi tìm cái chổi nan. May cho mấy chú, mụ không tìm thấy. Chừng đó, cũng đủ làm các chú phát hoảng. Các chú, dạt hết cả ra ngoài. Chỉ dám đứng từ xa, ngó lại. Các chú, xúi 1 bác dân phòng da nhăn – mắt toét, đi đến bên Sư tử và, chõ 1 câu:
–Đồ gái đĩ – già mồm.
Sư tử quắc mắt:
–Cái thằng già mất nết kia. Ngu si như mày, mới phải đi theo đám Công an CS. Chúng nó, thí cho mày, miếng cơm thừa – canh cặn. Nhưng chúng nó, sai mày như 1 con chó. Mày, hãy câm mõm lại và cuốn xéo khỏi nơi đây.
Biết dại, lão già lủi mất. Sư tử, quay sang chỉ đám công an, đang đứng bao vây cửa hàng:
–Còn chúng mày, cũng xéo đi. Chúng mày, hành chồng tao. Đã bắt chồng tao, sang đồn. Về đấy, mà làm việc. Ở đây, để tao bán hàng.
Các chú, cũng chẳng vừa:
–Chúng tôi đứng ở vỉa hè và bên ngoài nhà chị. Chẳng ảnh hưởng, đến ai.
Sư tử cười nhạt:
–Tổ sư bố, nhà chúng mày. Chúng mày, đã cướp nhà của tao – đã cướp đất của tao – đã cướp tiền của tao. Vợ chồng tao, đã nhịn lũ kẻ kẻ cướp chúng mày. Chồng tao nói chẳng sai: Chúng mày, sẽ không chịu dừng tay – Chúng mày, sẽ bao vây kinh tế của tao. Đối với tao, những thứ đó, là muỗi. Mở mắt ra mà xem, bà mày, làm được cái gì.
Mụ chạy vào nhà trong, đẩy ngay cái bàn bóng của mình ra ngoài. Rồi, viết lên đó, dòng chữ: “CHÍNH QUYỀN CS CƯỚP CỦA DÂN LÀNH”. Trước thanh thiên – bạch nhật, Sư tử đanh thép, vạch trần bộ mặt xấu xa – độc ác – đểu cáng của chính quyền CS. Đám công an, chỉ còn biết đứng nhìn. Chẳng ai, dám động đến mụ.
Không đối phó được với Sư tử. Chính quyền Thành phố và quận ủy Đống đa, phải gọi điện cho chủ đất của mình. Ép họ, phải sang bắt Sư tử, hạ bảng xuống.
Bảng hạ, họ thở phào. Nào ngờ, Sư tử chưa hạ hỏa. Không đốt lửa được, ở nhà hàng. Nàng, chuyển nguyên ngọn lửa, sang Công an Phường và quậy tưng bừng, tại đó. Nàng, nói thẳng cho họ biết: “Tôi đã làm băng-rôn Chính quyền CS cướp của dân lành. Vợ chồng chúng tôi, sẽ căng tầm băng rôn này và đi bộ, để lên gặp ông Nguyễn Đức Chung”. Bên An ninh, đề nghị mình thuyết phục Sư tử, không nên làm như thế. Họ hứa, sẽ chuyến nguyện vọng của Sư tử, lên Thành phố. Họ, cũng đề nghị mình: Trước khi đi vào hoạt động, Hội giáo chức Chu Văn An, phải đăng kí với Chính quyền (Trong khi, Quốc hội, chưa thông qua Luật về Hội)
5-Về nhà, mình hỏi Sư tử:
–Em không sợ sao?
Nàng bộc trực:
–Xưa, chúng muốn bắt ai, cũng được. Nay, còn có Công luận và Quốc tế. Vả lại, em chỉ nói lên một sự thực: Chúng, là lũ kẻ cướp. Người ngay, đâu phải sợ lũ kẻ gian. Anh hãy chuẩn bị hồ sơ, đưa bọn này, ra Hội đồng Nhân quyền Liên hợp quốc.
Mình hỏi tiếp:
–Sao lúc nãy, em nói bậy thế?
Nàng đáp:
–Đi với Bụt, mới cần mặc áo cà sa. Đi với lũ ma mọi CS, nhiều bà – nhiều chị đã cởi truồng. Họ, chẳng việc gì, phải xấu hổ. Nói bậy, đã là cái gì.
–Ôi, Sư tử. Em trình bày mọi vấn đề, thật giản dị – gãy gọn và khúc chiết. Anh luôn tự hào, về Sư tử của mình.
Nàng cười và nguýt mình, thật dài.
6-Trở lại, chuyện của Hội mình.
Cả buổi chiều, họ vẫn tìm cách, kín đáo quây mình. Họ tưởng rằng: Ban vận động, không gặp được nhau, Hội Giáo chức Chu Văn An, không thể liên kết thành 1 khối thống nhất. Họ đã nhầm. Đúng ngày giỗ của cụ, Hội Giáo chức Chu Văn An, đã chính thức tuyên bố chào đời.
Bà con cô bác. Những ai, còn trăn trở với sự nghiệp trồng Người, xin hãy đến với chúng tôi. Chúng ta, cùng chung sức: Xây dựng môi trường Giáo dục trong – lành, cho con em và quét sạch những thứ xấu xa – hủ lậu, ra khỏi đó.
Chừng nào, con em của chúng ta, không bị bôi đen – Chừng đó, Tương lai của Dân tộc Việt, vẫn còn ngời sáng.
Hà nội, ngày 9 tháng 1 năm 2016
Nguyễn Tiến Dân
Video clip:
No comments:
Post a Comment